Chương 11: Gã đàn ông tồi đã biến mất

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 2,967 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cha vợ tương lai sao?”

Khóe môi Lạc Ninh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.

Cô ngồi ở bàn làm việc, liếc mắt về phía Lục Thừa Uyên.

Trong lòng thầm mắng: Tên đàn ông khốn kiếp, đồ tồi, lừa gạt tình cảm phụ nữ, rồi sẽ có ngày tôi l*t tr*n bộ mặt thật của anh.

Nghĩ đến đây, đuôi mày cô khẽ nhướng lên, khóe môi càng cong hơn.

Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, ngón tay trắng nõn thon dài gõ liên tục trên màn hình.

Sau đó, cô hài lòng nhấn gửi.

Một đêm cứ thế trôi qua.

Khi mặt trời buổi sáng vừa ló rạng, Lạc Ninh bàn giao ca với cô bạn thân Diệp Tử mới đến.

Diệp Tử nhướng mày nhìn cô.

Lạc Ninh mím môi cười, liếc mắt nhìn về phía Lục Thừa Uyên, rồi xoay người bước đi dứt khoát trên đôi giày cao gót.

Sau khi bóng dáng Lạc Ninh khuất khỏi cửa, Diệp Tử xách cháo thịt băm đã mua đến gần Lục Thừa Uyên.

“Chào buổi sáng, anh Châu.” – cô tươi cười chào hỏi, “Tôi mua cháo cho anh, tranh thủ lúc còn nóng ăn nhé.”

Lục Thừa Uyên cau mày nhẹ khi thấy thái độ quá nhiệt tình của Diệp Tử.

Anh chú ý thấy hôm nay cô trang điểm kỹ hơn hôm qua, thậm chí còn xịt nước hoa.

Diệp Tử nói:

“Hôm qua nghe Tiểu Cầm bảo anh rất thích cháo của tiệm Dư Ký, nên sáng nay tôi đã đi mua, anh nhất định phải ăn nhiều một chút nhé, như vậy vết thương mới mau lành.”

Lục Thừa Uyên bình thản đáp:

“Cảm ơn bác sĩ Diệp, bao nhiêu tiền để tôi chuyển lại cho cô.”

Diệp Tử ngẩn ra một chút, rồi lập tức cười ngượng ngùng:

“Anh Châu, anh khách sáo quá rồi. Hôm qua nhờ có anh, tôi mới được cứu. Tôi đã kể chuyện này với ba mẹ, họ bảo tôi phải cảm ơn anh thật tốt.”

Vừa nói cô vừa ngồi xuống mép giường, cố tình nghiêng người lại gần:

“Anh Châu, để tôi tự giới thiệu nhé. Tôi tên là Diệp Tử, ba tôi mở phòng khám tư, điều kiện gia đình cũng ổn.”

“Mẹ tôi thì thừa kế tài sản của ông bà ngoại tôi – hai tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố, chuyên cho thuê. Mỗi tháng bà ấy thu vài triệu tiền thuê nhà. Tôi là con một, anh hiểu ý tôi chứ?”

Lục Thừa Uyên khẽ dịch người ra xa:

“Bác sĩ Diệp, xin lỗi, tôi không hiểu ý cô đâu, tôi hơi chậm tiêu.”

Diệp Tử làm bộ giận dỗi:

“Anh Châu, tôi nói rõ như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu sao? Ý tôi là sau này tôi sẽ thừa kế phòng khám của ba tôi và hai tòa nhà của mẹ tôi.”

Lục Thừa Uyên:

“Nghe thật tuyệt. Chúc mừng cô, bác sĩ Diệp. Đáng ngưỡng mộ thật đấy.”

Diệp Tử liếc mắt đưa tình:

“Anh Châu, thật ra ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã thích anh rồi. Tôi biết anh có bạn gái, nhưng tôi không ngại…”

Sắc mặt Lục Thừa Uyên trầm xuống:

“Bác sĩ Diệp, xin lỗi, tôi thì ngại.”

Diệp Tử bĩu môi:

“Châu Thịnh Mẫn, anh thích cô gái đó ở điểm nào chứ? Không phải vì tiền à? Anh muốn bao nhiêu, tôi cũng có thể cho anh.”

Lục Thừa Uyên:

“Bác sĩ Diệp, đừng đùa như vậy, tôi sợ thật đấy.”

Diệp Tử:

“Ai nói tôi đùa? Tôi thật lòng thích anh, đây là lần đầu tiên tôi rung động với một người đấy.”

Lục Thừa Uyên:

“Thật sự xin lỗi, bác sĩ Diệp.”

Diệp Tử đứng phắt dậy:

“Được rồi, Châu Thịnh Mẫn, rồi anh sẽ hối hận!”

Nhìn cô giận dữ bỏ đi, Lục Thừa Uyên mới thở phào, cúi đầu cười khổ lắc đầu.

Anh đoán chắc là Lạc Ninh sai Diệp Tử đến thử anh.

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Diệp Tử tìm một góc vắng và nhắn tin cho Lạc Ninh:

Diệp Tử: “Chị em, xin lỗi nhé, mình không cưa đổ được anh ta.”

Lạc Ninh: “?”

Diệp Tử: “Mình không gạt cậu đâu, mình đã dùng hết tuyệt chiêu rồi mà anh ta còn không nhúc nhích.”

Lạc Ninh: “Có khi nào là diễn xuất của cậu quá kém, bị phát hiện rồi không?”

Diệp Tử: “Làm sao có thể? Hồi đại học mình từng là trưởng đoàn kịch đấy nhé!”

Lạc Ninh: “Thôi được rồi, cậu trưởng đoàn, cảm ơn cậu. Hôm nào mời ăn lẩu nhé.”

Diệp Tử: “Thôi bỏ đi, nhiệm vụ thất bại không đáng ăn lẩu. Mình đi làm tiếp đây.”

Diệp Tử quay lại phòng cấp cứu, phát hiện bát cháo cô mua bị đặt lại trên bàn làm việc của cô.

Cô tức giận cầm bát cháo xông đến trước mặt Châu Thịnh Mẫn, chất vấn:

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

“Anh có ý gì đây?”

Lục Thừa Uyên ngẩng đầu lên nhìn cô:

“Xin lỗi, bác sĩ Diệp, tôi không thể ăn cháo của cô mà không trả tiền.”

Diệp Tử cố tình vặn vẹo vấn đề:

“Vậy sao anh lại ăn của bác sĩ Lạc? Chẳng lẽ anh thích cô ấy? Tôi nói cho anh biết, bác sĩ Lạc đã kết hôn rồi, đừng mơ tưởng nữa.”

Lục Thừa Uyên:

“Bác sĩ Diệp, cô hiểu lầm rồi. Tôi biết bác sĩ Lạc đã có chồng.”

Diệp Tử tiến sát lại, nhìn chằm chằm vào anh:

“Làm sao anh biết?”

Lục Thừa Uyên:

“Tôi nghe mấy người trò chuyện nên biết.”

Diệp Tử cứng họng trong giây lát, rồi nảy ra một ý, mỉm cười nói:

“Nhưng mà chồng của bác sĩ Lạc là đồ tồi, lén lút cặp kè bên ngoài. Cô ấy đã quyết định ly hôn rồi.”

“Còn nữa, bác sĩ Thẩm luôn thích bác sĩ Lạc, chỉ chờ cô ấy ly hôn là cưới ngay.”

Cô vừa nói vừa quan sát phản ứng của Lục Thừa Uyên.

Phát hiện ánh mắt anh trở nên u ám, cô liền đắc ý quay người rời đi, miệng còn khẽ ngân nga.

Lạc Ninh trở về nhà.

Sau khi tắm nước nóng, cô lập tức ngả người lên giường ngủ.

Cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ màng cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn xem ai gọi.

Là Diệp Tử.

Lạc Ninh vuốt màn hình nhận cuộc gọi:

“Alo, Diệp Tử, gì thế?”

Giọng Diệp Tử gấp gáp:

“Ninh Ninh, chồng cậu mất tích rồi! Mình chỉ vừa đi vệ sinh một lát thôi, quay lại thì không thấy anh ta đâu. Bọn mình đã tìm khắp nơi, gọi điện cũng không liên lạc được!”

Lạc Ninh bật dậy:

“Mình tới ngay!”

Nửa tiếng sau, cô đã có mặt tại khoa cấp cứu Bệnh viện Đức Khang.

Vừa thấy cô, Diệp Tử liền chạy đến, nắm lấy tay kéo cô ra ngoài:

“Ra ngoài nói.”

Hai người đến cầu thang bộ, Diệp Tử xác nhận xung quanh không có ai mới cất tiếng:

“Vừa rồi trưởng khoa Tôn gọi cho mình, bảo mình đừng tìm Châu Thịnh Mẫn nữa. Kỳ lạ lắm, rõ ràng tụi mình chưa từng báo cáo chuyện này cho ông ấy.”

“Ông ấy làm sao biết được anh ta mất tích? Đây là điều lạ thứ nhất. Còn nữa, chuyện hôm qua anh ta cứu tụi mình, bệnh viện lại hoàn toàn không có động thái gì, thậm chí còn phong tỏa tin tức.”

“Cậu nói xem, có kỳ lạ không?”

Lạc Ninh cắn môi, trầm ngâm suy nghĩ.

Diệp Tử khẽ lay cánh tay cô:

“Giờ phải làm sao? Nghe lời trưởng khoa, hay báo cảnh sát tìm người?”

Lạc Ninh thở ra một hơi:

“Nghe lời trưởng khoa đi.”

Diệp Tử nhìn cô bạn:

“Cậu chắc chứ? Cứ để vậy sao? Lỡ như anh ta biến mất luôn thì sao?”

Lạc Ninh:

“Vậy càng tốt, đỡ phải mua nhà.”

Diệp Tử khẽ nhếch môi:

 

Lạc Ninh tỏ ra dửng dưng:

“Không muốn. Vì dù có muốn cũng chẳng làm được gì, đúng không?”

Diệp Tử định nói lại thôi.

Lạc Ninh vỗ nhẹ cánh tay cô:

“Thôi nào, mình đâu có thiệt hại gì. Thật ra mình thấy ba năm qua như vậy cũng ổn. Vừa được ở nhà miễn phí, lại không sợ bị ai làm phiền.”

“Vậy thì tội gì mà không chấp nhận?”

Diệp Tử:

“Được rồi, miễn là cậu nghĩ thoáng. Mình chỉ sợ cậu buồn. Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với mình đấy.”

Lạc Ninh:

“Mình thật sự không sao mà. Buồn gì chứ? Cũng chỉ là người đàn ông từng ngủ cùng một đêm thôi. Mình với anh ta đâu có tình cảm gì. Dù sau này anh ta có quay về ly hôn thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right