Diệp Tử:
“Anh họ, Lạc Ninh đã có chồng rồi đó.”
Phó Vân Tiêu vừa nghe đến cái tên này liền bật cười:
“Lạc Ninh? Cô ấy chính là đồng nghiệp mà em kể, kết hôn chớp nhoáng rồi chồng biến mất suốt ba năm kia à?”
Diệp Tử gật đầu.
Phó Vân Tiêu:
“Em không nghĩ là một người đàn ông biến mất suốt ba năm sau kết hôn sẽ quay lại sao? Loại đàn ông đó, hoặc là đã chết, hoặc là ở đâu đó tái hôn và sống cuộc sống mới rồi.”
“Em nên khuyên bạn mình đừng chờ đợi nữa. Dù có đợi thêm ba mươi năm cũng chẳng thay đổi gì đâu. Tốt hơn hết là nên tìm người khác xứng đáng hơn.”
“Nhìn đi, anh xuất hiện lúc này chính là ý trời đấy.”
Diệp Tử giữ chặt tay anh họ, không cho đi:
“Anh đừng đùa. Lạc Ninh không giống những bạn gái trước đây của anh đâu. Bản chất cô ấy rất truyền thống. Ngoài người đàn ông đó, cô ấy chưa từng quen ai khác.”
Phó Vân Tiêu sững người, hơi bất ngờ:
“Ồ, anh cứ tưởng cô ấy là kiểu người giống anh. Thì ra anh nhìn lầm rồi… Cô gái xinh đẹp thế mà, thật tiếc… Anh thật sự rất thích cô ấy.”
Diệp Tử:
“Thôi đi ông anh, cái ‘thích’ của anh chẳng đáng một xu. Anh là kiểu thấy ai đẹp cũng thích. Với những cô gái khác thì em không quản, nhưng anh đừng động vào bạn thân em. Em không cho phép anh làm tổn thương cô ấy.”
Phó Vân Tiêu cười khẩy, chạm nhẹ vào mũi Diệp Tử:
“Con bé này, em nghĩ anh họ em là loại người nào chứ? Trong mắt em, anh tệ đến thế à?”
Diệp Tử bĩu môi:
“Chứ không phải à? Trong giới thượng lưu Bắc Lĩnh, ai chẳng biết Phó Vân Tiêu là công tử đào hoa?”
“Anh thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo. Tin đồn anh với cô minh tinh mới nổi kia vẫn còn đang trên hot search đấy.”
Phó Vân Tiêu cười lắc đầu:
“Nếu anh nói tất cả là giả, thật ra anh chưa từng đụng đến ai trong số họ, em có tin không?”
Diệp Tử nhìn anh hoài nghi:
“Anh nói vậy mà bảo em tin? Anh tưởng em còn là thiếu nữ mới lớn à? Anh biết em làm ở khoa cấp cứu mà, em gặp không ít loại đàn ông như anh rồi.”
“Chỉ biết lừa con gái, làm họ có thai rồi vứt bỏ…”
“Diệp Tử! Em càng nói càng quá đáng rồi đấy.” – Phó Vân Tiêu quát – “Anh rất tôn trọng phụ nữ, chưa bao giờ làm chuyện thất đức đó. Em thật sự không hiểu anh rồi.”
Diệp Tử tặc lưỡi:
“Thôi được rồi, miễn là anh đừng động vào bạn em là được. Chúng em cũng chơi đủ rồi, về thôi, mai còn đi làm.”
Phó Vân Tiêu nhìn về phía Lạc Ninh rồi mỉm cười:
“Bạn em hình như ngủ mất rồi.”
Diệp Tử nhìn theo hướng tay chỉ của anh ta, quả nhiên thấy Lạc Ninh nằm ngủ trên ghế sofa:
“À, quên mất, cô ấy hễ uống rượu là say.”
Phó Vân Tiêu nhướng mày:
“Anh bế cô ấy xuống nhé. Em có lái xe không?”
Diệp Tử:
“Có chứ.”
Phó Vân Tiêu:
“Vậy anh gọi người giúp em lái xe về.”
Diệp Tử:
“Ừ, cảm ơn.”
Khi Phó Vân Tiêu chuẩn bị bế Lạc Ninh dậy thì bị Diệp Tử giữ lại:
“Anh định làm gì đấy?”
Phó Vân Tiêu:
“Trời ạ, cô ấy say thế kia, chẳng lẽ em định để cô ấy tự đi?”
Diệp Tử trừng mắt cảnh cáo:
“Anh đừng có ý đồ gì với cô ấy!”
Phó Vân Tiêu:
“Em thật sự không hiểu anh. Diệp Tử, nghe cho rõ đây. Anh tuy là kẻ đào hoa, nhưng tất cả chỉ là vui chơi qua đường. Anh chưa từng thực sự đụng chạm đến ai cả.”
Diệp Tử mặt đầy nghi ngờ:
“Nếu thật vậy thì anh c** q**n ra để em kiểm tra xem anh còn ‘zin’ không?”
Phó Vân Tiêu đứng hình.
Diệp Tử đắc ý:
“Thấy chưa? Lòi đuôi rồi! Em là bác sĩ đấy, đừng mong lừa được em.”
Phó Vân Tiêu bật cười:
“Không phải, anh đang nghĩ… con gái thì còn kiểm tra được, chứ đàn ông thì kiểm tra kiểu gì? Nhìn là biết à?”
Diệp Tử:
“… Thì… đúng là nhìn không ra thật.”
Phó Vân Tiêu không nói thêm, bế Lạc Ninh lên:
“Bạn em nhẹ thật, bảo cô ấy ăn nhiều vào.”
Diệp Tử mở cửa phòng, vừa đi vừa cảnh cáo:
“Im miệng, đừng có mơ tưởng đến cô ấy. Cô ấy không phải kiểu phụ nữ như anh nghĩ đâu.”
Phó Vân Tiêu:
“Nếu cô ấy chịu chấp nhận anh, anh thề sẽ không bao giờ lại gần bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Diệp Tử:
“Miệng đàn ông, lưỡi rắn độc.”
Phó Vân Tiêu:
“Anh nghiêm túc đó, Diệp Tử. Em giúp anh đi. Anh tặng em một chiếc xe. Em chẳng đang muốn mua Porsche à?”
Diệp Tử trừng mắt:
“Đừng hòng mua chuộc em! Em nói rồi, cô ấy đã kết hôn!”
Phó Vân Tiêu:
“Anh cũng đã nói rồi, chồng cô ấy hoặc là chết, hoặc là đang sống với người khác. Em nên khuyên bạn mình đi tìm hạnh phúc mới, đừng vì người đàn ông đó mà sống như quả phụ cả đời.”
Đứng trong góc khuất chờ đợi – Lục Thừa Uyên – nghe rõ từng lời giữa Diệp Tử và Phó Vân Tiêu.
Khi thấy Lạc Ninh nằm trong lòng Phó Vân Tiêu, anh vô thức siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Anh rất muốn xông ra, nói với Phó Vân Tiêu rằng mình vẫn còn sống, đừng mơ tưởng đến vợ anh!
Nhưng anh không thể.
Chỉ cần anh ra mặt, ba năm nhẫn nhịn chờ đợi sẽ đổ sông đổ biển.
Khi thắng lợi đang cận kề, anh tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót lúc này.
Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng cảm xúc.
Sau khi ba người vào thang máy, Lục Thừa Uyên liền chạy về phía cầu thang bộ.
Khi anh tới đại sảnh tầng một, thì Phó Vân Tiêu đã bế Lạc Ninh ra đến cửa hội sở, Diệp Tử theo sát phía sau.
Phó Vân Tiêu dừng lại, gọi một nhân viên phục vụ:
“Giúp tôi lái xe đưa em gái tôi và bạn cô ấy về nhà.”
Người phục vụ gật đầu nhận lời.
Diệp Tử đưa chìa khóa xe cho anh ta:
“Xe tôi đỗ ở góc phía đông, là chiếc Audi đỏ.”
Người phục vụ nhận chìa khóa rồi chạy đi lấy xe.
Phó Vân Tiêu bế Lạc Ninh đứng ở cửa trò chuyện cùng Diệp Tử:
“Có bạn trai chưa? Có cần anh giới thiệu cho một người không?”
Diệp Tử:
“Anh mà giới thiệu à? Thôi đi, bạn bè của anh người nào cũng đào hoa, ai cũng biết chơi bời, em sợ mắc bệnh. Nói thật, anh họ, nhớ dành thời gian đến bệnh viện khám tổng quát đi.”
“Biết đâu dính phải bệnh không sạch sẽ nào đó, phát hiện sớm thì còn chữa được.”
Phó Vân Tiêu tức cười:
“Con bé này! Anh nói với em bao nhiêu lần rồi mà sao em không chịu tin vậy?”
Diệp Tử:
“Khi em khám bệnh, có khối người giống anh. Ngoài miệng thì chối bay chối biến, rõ ràng là từng quan hệ rồi nhưng cứ khăng khăng phủ nhận. Đến lúc kết quả xét nghiệm ra thì tự tát vào mặt.”
Phó Vân Tiêu:
“Được rồi, vậy hôm nào anh tới bệnh viện để em kiểm tra, xem anh nói có đúng không.”
Diệp Tử:
“Bọn em không giúp được đâu, bọn em làm ở khoa cấp cứu. Trừ khi anh bị cấp cứu gấp, còn không thì đi trung tâm khám sức khỏe hoặc đăng ký khám khoa nam học đi.”
Lúc này, người phục vụ đã lái xe đến, Diệp Tử dừng cuộc trò chuyện, chỉ đạo Phó Vân Tiêu đặt Lạc Ninh vào hàng ghế sau trong cùng.
Cô cũng ngồi vào phía sau rồi đóng cửa lại.
Phó Vân Tiêu suy nghĩ một chút rồi gõ nhẹ lên cửa kính.
Diệp Tử hạ kính xuống:
“Gì nữa đây?”
Phó Vân Tiêu cười cười:
“Ngày kia là sinh nhật bà ngoại, em có thể dẫn Lạc Ninh tới ăn tối không?”
Diệp Tử:
“Ủa, nếu em dẫn Lạc Ninh tới thì anh mới chịu xuất hiện à? Em nhớ năm ngoái anh lấy lý do bận công việc để không đi còn gì? Sao, giờ vì theo đuổi bạn em mà lại có thời gian đến hả?”