Chương 22: Chọn một trong ba

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,414 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh nhướng mày: “Nhưng e rằng, mình sẽ khiến dì ấy thất vọng mất thôi.”

Diệp Tử hiểu ngay ý của Lạc Ninh: “Để mình đi nói với dì. Dù dì thật sự muốn cậu làm con dâu thì cũng phải đợi cậu ly hôn đã.”

“Diệp Tử!” – một giọng gọi vọng tới từ phía đối diện.

Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hồng phấn và quần âu đen đang tựa lưng vào tường, mỉm cười nhìn về phía họ.

Diệp Tử tỏ rõ vẻ chán ghét: “Anh họ à, cái màu áo hôm nay của anh thật là… sến súa quá đấy.”

Phó Vân Tiêu mỉm cười, nhẹ gật đầu với Lạc Ninh: “Chào Lạc tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lạc Ninh bất giác đỏ mặt khi nhớ lại chuyện đêm hôm đó ở hội sở, người đàn ông này chính là người đã bế cô xuống lầu.

Lạc Ninh lễ phép: “Chào anh họ.”

Phó Vân Tiêu cong môi cười: “Gọi anh họ cũng được, nhưng tôi vẫn thích nghe em gọi tôi là Vân Tiêu hơn.”

Diệp Tử làm bộ buồn nôn: “Anh họ à, mấy chiêu tán gái này áp dụng với bạn thân em là vô dụng thôi.”

Phó Vân Tiêu: “Vậy à? Vậy anh nên làm gì mới thu hút được sự chú ý của Lạc tiểu thư đây?”

Diệp Tử lắc đầu liên tục: “Vô ích thôi, anh không phải gu của Lạc Ninh đâu, cậu ấy ghét nhất là kiểu công tử đào hoa như anh đấy.”

Phó Vân Tiêu bất lực: “Diệp Tử, cái mác công tử đào hoa này anh mãi không gỡ được à? Em thật sự không hiểu anh rồi. Anh chỉ trông có vẻ đào hoa thôi, chứ thật ra là người rất chung tình. Nếu Lạc tiểu thư cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh điều đó.”

Diệp Tử: “Thôi đi ông anh họ, bọn em không còn là con nít ba tuổi, cũng không sống mộng mơ đến mức ‘não toàn tình yêu’ đâu.”

Phó Vân Tiêu vừa lải nhải vừa đi theo hai cô quay lại trà thất.

Bà Hà Ái Trân liền ra đón, chỉ vào hai chàng trai tuấn tú vừa đứng dậy nói: “Ninh Ninh, đây là anh hai Vân Bác, anh ba Vân Dật, còn anh cả Vân Tiêu thì cháu gặp rồi. Cháu nhìn xem ba đứa, chọn một đứa đi.”

Anh ba Phó Vân Dật cười toe: “Chọn cả ba cũng được mà, đây là câu hỏi tự chọn chứ không phải trắc nghiệm một đáp án đâu.”

Anh hai Phó Vân Bác trừng mắt nhìn em: “Đừng dọa Lạc tiểu thư.”

Nói xong, anh quay sang chào Lạc Ninh: “Chào Lạc tiểu thư, tôi tên là Phó Vân Bác, thứ hai trong nhà. Hiện tại tôi đang giảng dạy tại Học viện Mỹ thuật thành phố Bắc Lĩnh, là giáo viên mỹ thuật.”

Diệp Tử hào hứng: “Ninh Ninh, chọn anh hai đi, anh ấy là họa sĩ, tính tình trầm ổn, đúng gu cậu mà.”

Phó Vân Tiêu theo sau lập tức phản đối: “Diệp Tử, là anh gặp Lạc tiểu thư trước, phải có trước có sau chứ.”

Phó Vân Bác phản bác: “Anh à, tình cảm không phải cứ ai đến trước thì thắng, quan trọng là cảm xúc. Em tin rằng Lạc tiểu thư đề cao sự đồng điệu về tâm hồn – mà anh với cô ấy chắc không có tiếng nói chung đâu.”

Phó Vân Tiêu cáu: “Phó Vân Bác, đừng tưởng em học nhiều hơn anh mà có quyền lên lớp người khác nhé. Em có biết phụ nữ ghét nhất kiểu đàn ông nào không? Chính là loại hay dạy đời như em đấy!”

Phó Vân Bác khựng lại, rồi quay sang Lạc Ninh – người từ đầu vẫn im lặng.

“Xin lỗi Lạc tiểu thư, tôi không có ý dạy đời đâu. Tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, dù cô chọn ai trong ba chúng tôi.”

Anh ba cũng chen vào, cười hề hề: “Tôi cũng tôn trọng cô, Lạc tiểu thư à.”

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Lạc Ninh, khiến mặt cô nóng bừng.

Cô cười gượng: “Tôi thật sự rất cảm ơn mọi người đã yêu mến tôi. Được ba người quan tâm thế này là vinh hạnh của tôi. Nhưng xin lỗi, lựa chọn của tôi là… không chọn ai cả.”

Mọi người đều lộ rõ vẻ thất vọng.

Phó Vân Tiêu nhếch môi: “Không sao cả, Lạc tiểu thư, hôm nay đúng là chúng tôi quá đường đột, không nên bắt cô lựa chọn ngay. Chúng ta cứ làm bạn trước, khi đã hiểu nhau hơn thì tính tiếp.”

Bà cụ vội phụ họa: “Đúng đúng, các cháu bằng tuổi nhau, cứ làm bạn trước, không cần vội vàng.”

 

Đúng lúc đó, quản gia tới thông báo có thể dùng bữa tối.

Câu chuyện mới tạm dừng tại đây.

Lạc Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi theo mọi người vào phòng ăn.

Bữa tối hôm nay rất phong phú, món ăn trải kín chiếc bàn dài.

Phó Vân Tiêu nhanh chân giành được chỗ bên phải Lạc Ninh, bên trái cô là Diệp Tử.

Trong bữa ăn, Phó Vân Tiêu không ngừng gắp thức ăn cho Lạc Ninh: “Cô gầy quá, nên ăn nhiều vào. Cô có tám mươi cân không? Hôm đó bế cô xuống lầu, tôi thấy cô chắc chỉ tám mươi cân là cùng.”

Ngồi bên kia Phó Vân Dật trợn to mắt: “Anh bế Lạc tiểu thư xuống lầu á?!”

 

Phó Vân Dật thở phào: “Vậy à, làm anh hết hồn.”

Lạc Ninh thấy Phó Vân Tiêu đang lén cười, đoán rằng anh ta cố ý nói như vậy để khiến hai em trai mình nản lòng?

Ngồi phía đối diện, Phó Hoành Thạc ghé vào tai vợ thì thầm: “Xem ra chúng ta phải chuẩn bị nhà cưới cho Vân Tiêu rồi.”

Mạnh Chiêu Nam khẽ cong môi: “Vân Tiêu là con cả, cưới trước cũng tốt. Tối về anh nhắc nhở nó một chút, dặn nó cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, đừng để ai hiểu lầm là công tử đào hoa nữa.”

Phó Hoành Thạc: “Được, tối về anh nói.”

Mạnh Chiêu Nam rất hài lòng, nâng ly rượu đỏ chúc Lạc Ninh: “Lạc tiểu thư, mời Cháu một ly. Nghe Diệp Tử nói ngoài công việc, cháu còn rất ham học, có từng nghĩ sẽ ra nước ngoài học tiếp không?”

Lạc Ninh nâng ly cụng nhẹ: “Cháu rất hứng thú với phẫu thuật, nên thường theo dõi các ca mổ của bác sĩ nước ngoài. Cháu đúng là có mong muốn đi du học, nhưng khả năng không cao lắm.”

Mạnh Chiêu Nam thắc mắc: “Tại sao vậy? Nếu là vấn đề tài chính thì cháu không cần lo, dì có thể tài trợ cho cháu…”

“Dì ơi—” Diệp Tử ngắt lời Mạnh Chiêu Nam, “Không phải vì tiền đâu ạ, là vì bác sĩ mà Ninh Ninh ngưỡng mộ không nhận học trò. Có tiền cũng không được, người ta từng công khai nói sẽ không dẫn dắt học sinh.”

Mạnh Chiêu Nam ngạc nhiên: “Vẫn còn chuyện mà tiền không giải quyết được sao? Lạc tiểu thư, vị bác sĩ đó ở đâu? Tên là gì vậy?”

Thấy Mạnh Chiêu Nam nghiêm túc, Lạc Ninh vội từ chối: “Dì ơi, cảm ơn dì đã quan tâm. Thật ra cháu cũng không quá khao khát chuyện đi du học. Cháu cảm thấy với ngành của bọn cháu, học hỏi trực tiếp từ công việc thực tế hiệu quả hơn nhiều.”

Mạnh Chiêu Nam: “Nói vậy cũng đúng, nhưng nếu có cơ hội thì dì vẫn khuyên cháu nên ra ngoài xem thử thế giới bên ngoài như thế nào.”

Lạc Ninh gật đầu: “Vâng ạ, nếu có cơ hội, nhất định cháu sẽ đi.”

Mạnh Chiêu Nam quay sang hỏi Diệp Tử: “Còn cháu thì sao? Nếu có cơ hội, cháu có muốn ra nước ngoài không?”

Diệp Tử: “Cháu á, dì ơi, cháu thì thôi ạ. Cháu không có hứng thú với việc du học đâu. Cháu vốn chẳng có chí lớn, chỉ muốn sống an yên ở vị trí hiện tại là đủ vui rồi.”

Mẹ cô – Mạnh Chiêu Đệ – cũng phụ họa: “Đúng đó, tính cách Diệp Tử giống hệt vợ chồng em  – rất “Phật hệ”. Cứ để con bé làm ở bệnh viện đi, sau này vợ chồng em tìm cho nó một người đàn ông tốt để gả là được rồi.”

Mạnh Chiêu Nam không đồng tình, phản bác em gái: “Không phải tính Diệp Tử giống vợ chồng em, mà là do hai người ảnh hưởng tới nó. Nếu từ nhỏ nó được nuôi dạy bên chị, thì giờ đã không như thế này rồi.”

Điều khiến Mạnh Chiêu Nam tiếc nuối nhất, chính là không thể đưa Diệp Tử về nuôi dưỡng và đào tạo từ bé.

Mạnh Chiêu Đệ không chịu thua: “Chị à, không phải ai cũng tham vọng như chị đâu. Hơn nữa, cuộc sống của chị cũng chưa chắc dễ chịu hơn vợ chồng em. Chị nghĩ mà xem, vừa phải lo cho gia đình, vừa phải quản cả tập đoàn to thế, chẳng mệt sao?”

“Đời người ngắn ngủi, hà tất gì phải sống cực khổ như vậy? Với lại, tiền thì kiếm bao nhiêu cũng không đủ, chỉ cần đủ tiêu là được rồi. Nếu không, tới lúc chị rảnh tay muốn tiêu tiền thì mới nhận ra mình chẳng còn nhiều thời gian nữa.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right