Chương 27: Vội Vã Về Nhà

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 1,782 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Trì Húc đang thẩm vấn nghi phạm tại đơn vị.

Cuối cùng đối tượng cũng không chịu nổi nữa, phải cúi đầu nhận hết mọi tội danh.

Trì Húc âm thầm thở phào trong lòng.

Vụ án này có thể kết thúc rồi.

Việc dọn dẹp, tổng kết hồ sơ do đồng nghiệp của anh đảm nhiệm. Anh rời khỏi phòng thẩm vấn trước, chuẩn bị quay về văn phòng ăn mì gói.

Giờ này căn-tin đã đóng cửa từ lâu.

Trì Húc đói đến mức bụng réo inh ỏi, không muốn chờ đồ ăn giao đến, cảm thấy ăn mì vẫn nhanh hơn.

Về đến văn phòng tổ, sau khi chào vài đồng nghiệp, Trì Húc lấy một hộp mì ra, xé gói gia vị, đổ vào trong.

Rót nước sôi, đậy nắp lại.

Anh bưng hộp mì chuẩn bị quay về phòng làm việc, khi đi ngang qua phòng Đội trưởng thì dừng lại một chút.

Anh liếc mắt nhìn vào bên trong, suy nghĩ vài giây, rồi quay người đi về phía sảnh chính.

Nói: “Ngày mai tìm thời gian dọn dẹp lại văn phòng của Đội trưởng Lục, mở cửa sổ cho thoáng, vật dụng văn phòng nào thiếu thì bổ sung luôn”.

Các tổ viên nghe xong, thoáng sững người, sau đó ai nấy đều ngồi thẳng lưng, đồng loạt đáp: “Rõ, Đội phó Trì”.

Trì Húc lúc này mới hài lòng quay về văn phòng.

Vừa ngồi xuống.

Điện thoại trong túi reo lên.

Trì Húc rút điện thoại ra xem, là mẹ anh gửi một bức ảnh.

Ảnh chụp trong phòng khách nhà anh, có một người đàn ông và hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa dài, đối diện họ là ba anh – Trì Lỗi – đang ngồi trên xe lăn.

Trì Lỗi cười rất tươi, nụ cười hiếm thấy.

Ba người kia quay lưng về phía ống kính nên Trì Húc không nhận ra được là ai.

Tin nhắn của mẹ – Hạ Bình Xuân – lại đến.

Hạ Bình Xuân: Con trai à, bác sĩ Diệp dẫn con gái là Diệp Tử và đồng nghiệp của cô ấy – bác sĩ Lạc – đến thăm ba con đấy.

Sau đó bà lại gửi thêm một bức ảnh nữa, là mấy túi quà chất đầy.

Hạ Bình Xuân: Con xem nè, đây là quà họ mang đến đó, nhiều lắm, con nhất định phải mời Diệp Tử ăn một bữa nha.

Trì Húc nhìn điện thoại vài giây, rồi nhắn lại cho mẹ: Mẹ, họ còn ở đó không? Khi nào thì về?

Hạ Bình Xuân lập tức nhắn lại: Nếu con có thể về được thì mẹ sẽ tìm cách giữ họ lại.

Trì Húc liếc nhìn hộp mì trên bàn, nhắn lại: Con sẽ về trong vòng mười phút.

Gửi tin nhắn xong, anh bưng hộp mì rời khỏi văn phòng bước đi nhanh chóng.

Anh đặt hộp mì lên bàn một đồng nghiệp và nói: “Triệu Lâm, hộ anh xử lý nó nhé. Nhà có việc gấp, anh về một chút, một tiếng sau quay lại. Có chuyện gì thì gọi cho anh”.

Triệu Lâm vội đáp: “Rõ, đội phó”.

Ra khỏi tổ, anh vào thang máy xuống tầng, đi đến bãi đậu xe, chui vào trong xe rồi khởi động.

Chưa tới một phút đồng hồ.

Nhanh hơn cả khi anh đi làm nhiệm vụ.

Anh không hiểu tại sao mình lại vội vàng đến thế, chỉ muốn ngay lập tức bay về nhà.

Lúc này, Diệp Phong đang trò chuyện rôm rả với Trì Lỗi, nói chuyện rất hợp nhau.

Diệp Tử liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy đã chín giờ rưỡi, liền nhắc cha: “Ba, cũng không còn sớm nữa rồi”.

Diệp Phong dừng lại, cười nói với Trì Lỗi: “Xin lỗi nha lão Trì, làm phiền hai người nghỉ ngơi rồi, hôm nay chúng tôi về trước nhé?”.

“Khoan đã!” – Hạ Bình Xuân từ bếp lao ra – “Bác sĩ Diệp, mới chín rưỡi mà, mọi người nghỉ ngơi sớm vậy sao? Tôi vừa nấu chè xong, đang chuẩn bị đem ra, mọi người uống xong rồi hãy về mà”.

Diệp Phong: “Không cần khách sáo thế đâu, tôi sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của hai người”.

Hạ Bình Xuân: “Chúng tôi có ngủ sớm đâu, vợ chồng tôi toàn thức khuya coi tivi tới nửa đêm ấy, đúng không ông Trì?”.

 

Thấy vợ nháy mắt ra hiệu, Trì Lỗi hơi ngơ ngác.

Nhưng vẫn phối hợp đáp lại: “Đúng rồi, vợ chồng tôi ngủ muộn lắm”.

Hạ Bình Xuân: “Chè cũng nấu xong rồi, mọi người không uống thì uổng lắm, đợi tôi hai phút, tôi múc ra ngay, uống xong về cũng không muộn đâu”.

Vừa nói, Hạ Bình Xuân vừa chạy về phía bếp. Diệp Phong quay sang con gái và Lạc Ninh: “Vậy thì uống chén chè rồi về”.

Vào bếp, Hạ Bình Xuân liền nhắn cho con trai: “Nhanh lên con”.

Không thấy con trả lời, bà đoán chắc anh đang lái xe trên đường về, bèn múc thêm một chén chè nữa.

Cố tình làm chậm từng động tác, từ từ chia chè ra bát.

Rồi lại mở tủ lạnh lấy thêm đá bỏ vào.

Xong xuôi, bà còn nấn ná trong bếp thêm vài phút, cảm thấy thời gian tạm ổn mới bưng chè ra.

“Chè đây rồi, mọi người nếm thử chè tôi nấu xem sao. Con trai tôi thích món này nhất, nó còn bảo chè tôi nấu ngon hơn chè ngoài quán nữa đó. Mọi người cứ từ từ thưởng thức, trong nồi còn nhiều lắm”.

Lạc Ninh và Diệp Tử vui vẻ đón lấy bát chè, cúi đầu thưởng thức.

Lạc Ninh: “Ngon lắm ạ, dì ơi, chè dì nấu đúng là ngon hơn chè ngoài quán thật”.

Diệp Tử cũng khen: “Dì ơi, nếu dì mở quán chè chắc chắn đông khách lắm luôn đó”.

Hạ Bình Xuân nghe mà mặt mày rạng rỡ: “Mấy cháu nói vậy chứ hồi trước dì thật sự từng nghĩ sẽ mở một tiệm chè đó”.

Trì Lỗi tiếp lời: “Tất cả là tại tôi, kéo bà ấy ở nhà không cho làm gì cả”.

Hạ Bình Xuân nhăn mặt nhìn chồng: “Ông lại bắt đầu rồi đó”.

Diệp Phong vội lên tiếng hòa giải: “Lão Trì à, vợ chồng với nhau mà, đừng nói mấy lời như kéo chân cản trở nữa”.

Hạ Bình Xuân bĩu môi: “Đúng đó, nếu là tôi nằm liệt giường, ông có bỏ tôi không?”

Trì Lỗi: “Tất nhiên là không rồi”.

Hạ Bình Xuân: “Vậy thì được rồi”.

Nói xong, bà quay sang nhìn Lạc Ninh và Diệp Tử, ngừng một chút rồi mỉm cười hỏi Lạc Ninh: “Bác sĩ Lạc, nghe nói cháu kết hôn rồi, chồng cháu làm nghề gì? Hai đứa có con chưa?”.

Bị hỏi bất ngờ, Lạc Ninh khựng lại một chút rồi mỉm cười đáp lời: “Anh ấy làm kinh doanh xuất nhập khẩu, thường xuyên ở nước ngoài. Chúng cháu tạm thời chưa có ý định sinh con”.

Lời nói dối này, suốt ba năm qua, Lạc Ninh đã nói không biết bao nhiêu lần.

Đến mức ngay cả bản thân cô cũng tin lời nói dối đó là thật.

Hạ Bình Xuân tiếp lời: “Chồng cháu thường xuyên ở nước ngoài à? Vậy thì đúng là hơi bất tiện thật. Mà công việc bác sĩ của các cháu cũng bận rộn nữa, nếu trong nhà có người phụ giúp thì còn đỡ, thôi thì cứ từ từ, sinh con muộn chút cũng không sao cả”.

Diệp Phong chen vào: “Giờ không giống thời chúng ta ngày xưa nữa, ngày xưa thì lúc nào cũng muốn cưới sớm sinh sớm. Giờ nhà nước còn khuyến khích kết hôn muộn, sinh con muộn, không cần gấp gáp làm gì”.

Hạ Bình Xuân lại có ý kiến khác: “Bác sĩ Diệp à, sinh con muộn thì không sao, nhưng chuyện kết hôn thì dì thấy vẫn nên sớm một chút thì tốt hơn. Nếu gặp được người tốt, nhất định đừng để lỡ, lỡ rồi thì không biết còn cơ hội không”.

Diệp Phong cười: “Cũng đúng, vậy thì gọi là ‘kết hôn sớm, sinh con muộn’. Vợ tôi cũng giống chị, luôn mong con gái chúng tôi – Diệp Tử – sớm tìm được người phù hợp, cưới trước rồi tính chuyện sinh con sau cũng được”.

 

Lạc Ninh nhìn cô bạn thân, nháy mắt một cái đầy ẩn ý.

Diệp Tử xấu hổ cúi đầu, uống một hơi chè thật to để che giấu cảm xúc.

Đúng lúc đó, cửa chính vang lên tiếng mở khóa, rồi cửa được đẩy ra.

Hạ Bình Xuân lập tức bật dậy, phấn khích reo lên: “Con trai, con về rồi à!”

Diệp Tử lập tức sững người, cổ họng nghẹn lại, hớp chè lớn lúc nãy bị sặc vào khí quản, ho sặc sụa.

Lạc Ninh vội rút khăn giấy đưa cho cô bạn, vừa vỗ lưng giúp cô bình tĩnh lại.

Thấy tình huống như vậy, Trì Húc đứng chững lại, thoáng luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào.

Hạ Bình Xuân chạy lại xem tình hình Diệp Tử: “Ôi trời, con gái à, là lỗi của dì, dì không nên hét to thế, làm con giật mình, thật xin lỗi con nha!”

Diệp Phong khoát tay: “Không sao đâu, con bé nhà tôi không yếu đuối vậy đâu”.

Nói rồi ông quay sang chào Trì Húc: “Đội phó Trì về rồi, làm phiền mọi người quá”.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right