Lục Thừa Uyên vừa dập máy thì thấy Lạc Ninh đứng sau lưng mình: “Em ra lúc nào vậy? Sao không gọi anh?”
Lạc Ninh bình thản đáp: “Cắt ngang người khác đang gọi điện là hành động rất thiếu lễ độ. Hơn nữa, em cũng không gấp, nếu anh vội thì không cần đưa em đâu, em tự đi tàu điện được.”
Lục Thừa Uyên đứng dậy, bước tới nhận lấy túi xách trên tay cô một cách tự nhiên:
“Anh không vội. Hôm nay chỉ là đi dự lễ tuyên dương, lãnh đạo chắc cũng chưa tới sớm.”
Lạc Ninh đi theo anh tới tủ giày cạnh cửa.
Lục Thừa Uyên mở tủ, hỏi: “Mang đôi nào?”
Lạc Ninh hất cằm chỉ: “Hàng trên cùng, đôi bên trái đầu tiên.”
Anh lấy giày ra, ngồi xuống giúp cô thay giày, vừa thay vừa hỏi: “Bao giờ em rảnh? Anh đưa em đi mua quần áo và giày mới nhé, sắp đổi mùa rồi, các mẫu mới cũng lên kệ cả rồi.”
Lạc Ninh nhíu mày: “Cùng phụ nữ đi mua sắm chán lắm.”
Lục Thừa Uyên đi giày xong đứng dậy: “Miễn là đi với em, thì làm gì anh cũng thấy vui.”
Lạc Ninh nhướng mày: “Vậy… tuần sau đi.”
Anh gật đầu: “Được, báo anh trước một ngày, để anh sắp xếp công việc.”
Hai người xuống nhà, vừa ra khỏi khu thì lại gặp mấy bà bác.
Các bà thấy họ liền nở nụ cười thân thiện: “Chào buổi sáng Đội trưởng Lục, Bác sĩ Lạc. Đi làm à?”
Lục Thừa Uyên vui vẻ đáp lại: “Chào buổi sáng các bác ạ, vâng, bọn cháu đi làm.”
20 phút sau.
Xe dừng trước cổng bệnh viện.
Lạc Ninh tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì bị anh nắm lấy tay.
Cô quay đầu nhìn anh: “Gì vậy?”
Lục Thừa Uyên nghiêng người tới, chỉ vào mặt mình: “Hôn tạm biệt.”
Lạc Ninh nhíu mày: “Anh bị gì thế?”
Anh cười: “Vậy để anh hôn em nhé? Nhưng sợ làm lem lớp trang điểm của em.”
“Ấu trĩ!” – Lạc Ninh khẽ rủa một câu, sau đó nhanh chóng hôn phớt lên má anh – “Rồi đấy, được chưa?”
Lục Thừa Uyên mãn nguyện: “Vợ à, chúc em một ngày làm việc vui vẻ. Chiều anh đến đón, rồi cùng đi siêu thị.”
Lạc Ninh nhướng mày, xem như ngầm đồng ý, rồi mở cửa xe bước xuống.
Cô đóng cửa lại, không ngoái đầu, bước đi dứt khoát trên đôi giày cao gót.
Lục Thừa Uyên hạ kính xe, dõi theo bóng dáng cô khuất sau cổng bệnh viện rồi mới lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau.
Lục Thừa Uyên đến bãi đậu xe của đơn vị, đỗ xe gọn gàng rồi khóa cửa.
Anh đang định bước vào thì có người gọi:
“Lục Thừa Uyên!”
Không cần quay lại, anh cũng biết là ai.
Anh tiếp tục bước thẳng, chẳng buồn đáp.
Trì Húc chạy tới, “Cậu điếc à? Không nghe thấy tôi gọi sao?”
Lục Thừa Uyên vẫn thản nhiên đi tiếp: “Nghe rồi, nhưng không muốn đáp.”
Trì Húc: “Này! Đừng tưởng lập công lớn là muốn kiêu căng gì cũng được! Chảnh cái gì chứ… Khoan đã, mặt cậu dính gì kìa? Son môi hả? Ai cưỡng hôn cậu đấy?”
Lục Thừa Uyên liếc anh ta: “Đừng chạm vào. Đụng là tôi chặt tay đấy.”
Trì Húc bật cười: “Vợ cậu hôn à?”
Lục Thừa Uyên: “Còn phải hỏi? Cậu nghĩ tôi để phụ nữ khác tới gần mình chắc? Ngay cả mẹ tôi còn chẳng được chạm vào một sợi tóc.”
Trì Húc: “Ờ, biết rồi, cậu mắc bệnh sạch sẽ. Nhưng sao lại cho vợ đụng? Theo lý, người mắc bệnh này thì phải không thích bị ai đụng chạm mới đúng.”
Lục Thừa Uyên dừng lại, nhìn Trì Húc nghiêm túc: “Cậu đoán xem, tại sao cô ấy lại là vợ tôi?”
Trì Húc sững người: “Vì… cậu không ghét cô ấy?”
Lục Thừa Uyên: “Cậu cũng không ngốc, chỉ là hơi chậm. À, vợ tôi tối qua có hỏi đến cậu.”
Trì Húc khó hiểu: “Vợ cậu biết tôi á?”
Lục Thừa Uyên: “Cô ấy là bác sĩ cấp cứu ở Bệnh viện Đức Khang. Hồi tháng trước ba cậu vào viện, chính cô ấy khám cho.”
Trì Húc: “Khoan đã… Trong hai bác sĩ hôm đó, chỉ có bác sĩ Lạc là đã kết hôn…”
Lục Thừa Uyên nhìn Trì Húc bằng ánh mắt sáng rực.
Trì Húc sững sờ: “Vợ cậu là bác sĩ Lạc á? Cái cậu này! Sao tán được nữ bác sĩ xinh nhất Bệnh viện Đức Khang hay vậy? Mà sao không nghe cậu nói gì bao giờ?”
“Cậu có biết không, hôm cậu nói trong phỏng vấn rằng muốn về nhà với vợ, chúng tôi tưởng cậu đùa đấy. Ai ngờ cậu thật sự có vợ, mà còn là mỹ nhân nữa chứ!”
“Cậu tính làm bọn độc thân như chúng tôi tức chết hả?!”
Lục Thừa Uyên không thèm đáp, chỉ bước nhanh về phía trước, để lại một câu:
“Vài ngày nữa mời mọi người ăn cơm, giới thiệu vợ tôi. Nhớ chuẩn bị phong bì cho vợ tôi đấy.”
…
Bên kia.
Tại phòng trực của khoa cấp cứu, Lạc Ninh gặp Diệp Tử.
Diệp Tử nắm tay cô xoay một vòng, săm soi từ đầu đến chân:
“Chà chà, mỹ nhân này hôm nay khí sắc tốt quá nha. Xem ra tối qua có một đêm tuyệt vời ha!”
“Thế nào? Xa cách lâu ngày gặp lại, chắc là ‘đại chiến ba trăm hiệp’ nhỉ? Ông xã cậu còn khỏe không đó?”
Mặt Lạc Ninh ửng đỏ: “Nói linh tinh. Cậu mau đi xem mắt rồi tìm một người mà lấy đi.”
Diệp Tử: “Cậu đừng có đánh trống lảng! Tối qua chắc chắn hai người đã làm rồi!”
Lạc Ninh nhướng mày: “Chúng tôi là vợ chồng, chuyện đó là nghĩa vụ vợ chồng.”
Diệp Tử cười khúc khích, nắm tay cô lắc lắc: “Nói thật nè, cậu đừng ly hôn nữa nhé. Dựa vào cái mặt đẹp trai và cơ bắp kia của ông xã cậu…”
Lạc Ninh chớp bờ mi dài, khẽ nhíu mày, nói: “Nói vậy nghe sao như mình là… con rác gái ấy nhỉ.”
Diệp Tử cười khẩy đáp lại: “Thôi đi nhé, đi học ngành y mà vẫn dốt nát vậy. Người ta cưới nhau vì cái gì? Đừng nói với mình chuyện gì gọi là tình yêu — tình yêu chỉ có ở giai đoạn đang yêu thôi. Sau khi cưới, cái ràng buộc giữa hai người chính là quan hệ thân mật.”
“Và cái quan hệ thân mật ấy — lại chính là cách để sinh con đẻ cái. Đừng thần thánh hóa nó quá. Về cơ bản, đó chỉ là giao tiếp cơ thể. Miễn là không trái với đạo đức, thì có gì sai.”
Lạc Ninh nhìn bạn thân với vẻ khinh khỉnh: “Ôi, đúng là Diệp bác sĩ nghiên cứu tới mấy chuyện nam nữ kỹ ghê. Cấp cứu mà đi học mảng… quan hệ vợ chồng à? Muốn lập tài khoản riêng để bàn mấy chuyện đó à?”
Diệp Tử chớp mắt, hùa theo: “Nói thật nha — mình đang cân nhắc có nên lập một nick riêng, chuyên bàn mấy vấn đề quan hệ nam nữ ấy. Cậu thấy được không? Có nổi không?”
Lạc Ninh gật đầu: “Được. Có bác sĩ Diệp không làm, ai làm chứ? Mình ủng hộ cậu.”
Bỗng Diệp Tử ngưng cười lại, nhéo vai Lạc Ninh, ra hiệu quay đầu nhìn cửa phòng trực.
Lạc Ninh quay lại — thấy Thẩm Yến Nam đứng ở cửa, hai mắt sưng húp, gương mặt lộ rõ vẻ kiệt sức.
Lạc Ninh cau mày: “Bác sĩ Thẩm, anh… có chuyện gì sao?”
Thẩm Yến Nam nghe thấy, bật khóc, nước mắt tuôn rơi: “Chồng về rồi nên em… em đã đổi cách gọi anh từ “Anh Yến Nam” sang “Bác sĩ Thẩm” rồi sao? Em… em định… không bao giờ gọi lại anh như trước nữa hả? Em thật sự muốn tàn nhẫn với anh vậy sao?”
Lạc Ninh lặng người, nói nhỏ: “Bác sĩ Thẩm, anh… anh có sao không?”
Thẩm Yến Nam gào lên: “Tất nhiên là không ổn rồi! Tối qua anh khóc cả đêm. Anh muốn gọi em, nhưng sợ ông xã em biết. Sợ sẽ phiền em. Nên anh đành một mình… ôm chăn khóc.”