Chương 36: Hai người có gì đó không ổn

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 4,101 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đặt điện thoại xuống, Lạc Ninh nhanh chóng thao tác và lựa chọn trên màn hình máy tính.

Cô kê thêm mấy phiếu chỉ định kiểm tra.

Sau đó vẫy tay gọi một y tá tới, dặn dò vài câu nhỏ rồi đưa các phiếu xét nghiệm cho đối phương.

Y tá gật đầu, cầm lấy rồi chạy đi rất nhanh.

Người phụ nữ kia vừa gọi điện xong quay lại, hỏi:

“Con trai nhà tôi đâu rồi?”

Lạc Ninh:

“Đi kiểm tra rồi. Người giám hộ của bé khi nào tới?”

Người phụ nữ:

“Chồng tôi đang tới, chắc khoảng nửa tiếng nữa.”

Lạc Ninh:

“Vậy mời cô ra ngoài đợi. Đợi người giám hộ đến rồi hãy cùng vào gặp tôi.”

Người phụ nữ tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không thể làm gì khác, đành quay người rời đi.

Lục Thừa Uyên nói sẽ tới trong 20 phút, quả nhiên đúng 20 phút sau anh xuất hiện.

Anh cùng Trì Húc bước vào phòng cấp cứu, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng.

Lục Thừa Uyên không để ý đến xung quanh, đi thẳng về phía bàn làm việc của Lạc Ninh.

Lúc này Diệp Tử đang cúi người xem kết quả chụp của Bân Bân cùng với Lạc Ninh.

Thấy Trì Húc cũng đi cùng, Lạc Ninh nhanh chóng huých nhẹ Diệp Tử một cái.

“Làm gì thế?” – Diệp Tử lẩm bẩm, vừa ngẩng đầu đã chạm ngay ánh mắt của Trì Húc.

Ánh mắt hai người chạm nhau đầy ngập ngừng.

Lục Thừa Uyên lập tức nhận ra giữa Trì Húc và Diệp Tử có gì đó không bình thường.

Ánh mắt hai bên cứ “quấn quýt” như có tơ kéo.

Anh nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ cúi xuống hỏi nhỏ Lạc Ninh:

“Kết quả có rồi chưa?”

Lạc Ninh cảm nhận rõ ánh nhìn trong phòng đang đổ dồn về phía hai người, khiến cô hơi mất tự nhiên.

Cô chỉ vào ảnh phim trên màn hình máy tính, giới thiệu:

“Kết quả cho thấy bé bị chấn động não nhẹ và tổn thương phổi. Tạm thời chưa cần phẫu thuật, nhưng tốt nhất nên nhập viện theo dõi.”

“Anh xem có cần mời pháp y của các anh đến giám định thương tích không, tốt nhất là trong hôm nay. Ba của bé đang trên đường tới.”

Lục Thừa Uyên nghe xong liền đứng thẳng người, quay sang nói với Trì Húc:

“Liên hệ với ông Trần, bảo ông ấy cử người qua giám định thương tích. Gọi thêm Triệu Lâm và Liêu Kiệt tới đây, lát nữa đưa người về cục để hỏi chuyện.”

Trì Húc gật đầu rồi ra ngoài gọi điện.

Diệp Tử thấy vậy, liền viện cớ đi vệ sinh để lặng lẽ rút lui, tránh làm “bóng đèn”.

Lục Thừa Uyên kéo ghế ngồi xuống cạnh Lạc Ninh, chống cằm nhìn cô.

Lạc Ninh cau mày:

“Anh định ngồi đây mãi à?”

Lục Thừa Uyên nhướng mày cười:

“Không được à?”

Lạc Ninh có chút luống cuống:

 

Lục Thừa Uyên cười khẽ:

“Anh thay ở cục lúc trưa. Bọn anh trong đội hình sự thường mặc đồ thường để dễ làm việc. Mặc cảnh phục nhiều lúc bất tiện…”

“Em thích nhìn anh mặc cảnh phục à? Tối về anh mặc cho em xem.”

Khóe miệng Lạc Ninh giật nhẹ:

“Anh nói chuyện với ai cũng ‘lắm lời’ vậy à?”

Lục Thừa Uyên bật cười:

“Tất nhiên là không rồi, anh chỉ như vậy với em thôi. Với người khác thì nghiêm túc lắm.”

Lạc Ninh cho rằng anh đang trêu đùa mình, liền hỏi sang chuyện khác:

“Sao anh lại dẫn Trì Húc tới?”

Lục Thừa Uyên:

“Cậu ta nhất định đòi theo. Lúc anh chuẩn bị ra ngoài thì gặp, tiện nói vài câu, ai ngờ cậu ta cứ đòi đi cùng. Anh biết rõ lý do cậu ta muốn theo.”

Lạc Ninh nhướng mày:

“Lý do gì?”

Lục Thừa Uyên cười cười:

“Vì bác sĩ Diệp – bạn thân của em đấy. Em cũng thấy rồi còn gì.”

Lạc Ninh bĩu môi:

“Nhưng ba của Diệp Tử không muốn có con rể làm cảnh sát.”

Lục Thừa Uyên cười nhạt:

“Vậy thì chịu rồi. Lát anh sẽ tìm cơ hội nói với Trì Húc, bảo cậu ấy đừng để tâm đến bác sĩ Diệp nữa.”

Lạc Ninh phản đối:

 

“Đừng can thiệp vào chuyện của người khác. Đó là nghiệp duyên của họ, để họ tự quyết định.”

Lục Thừa Uyên gật đầu:

“Được rồi, nghe lời em. Hôm nay tan ca đúng giờ chứ? Mình còn đi siêu thị nữa.”

Lạc Ninh:

“Chỉ cần người của anh đừng làm việc chậm chạp là được.”

Lục Thừa Uyên:

“Yên tâm, đội anh làm việc nhanh gọn lắm.”

Đúng như lời Lục Thừa Uyên nói, pháp y và cảnh sát do Trì Húc liên hệ đã nhanh chóng tới nơi. Trong khi đó, ba của Bân Bân mới chậm rãi xuất hiện.

Người đàn ông vào phòng, trước tiên nói chuyện vài câu với vợ hiện tại, rồi mới tới tìm Lạc Ninh.

Giọng anh ta khá gay gắt:

“Tôi là ba của Bân Bân, họ Lâm. Cô xưng hô thế nào?”

Lạc Ninh ngẩng cằm, lạnh nhạt đáp:

“Tôi họ Lạc.”

Người đàn ông:

“Bác sĩ Lạc phải không? Vợ tôi nói con trai tôi chỉ vô tình ngã cầu thang, thế mà vào viện lại bất tỉnh. Các người đã làm gì nó vậy?”

“Gọi cấp trên của cô tới đây, tôi muốn một lời giải thích, nếu không tôi sẽ khiếu nại lên Sở Y tế!”

Lạc Ninh sắc mặt không đổi, nhìn thẳng anh ta:

“Anh Lâm, ý anh là con trai anh bị thương khắp người, tổn thương phổi và chấn động não đều là do tôi gây ra sao?”

Người đàn ông trừng mắt:

“Cô nói gì? Thằng bé bị thương khắp người? Còn có tổn thương phổi và chấn động não? Nó chỉ vì nghịch quá nên tự lăn cầu thang thôi mà.”

Lạc Ninh nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Ai nói với anh là do cháu bé nghịch nên bị ngã? Và anh biết không, vết thương trên người cháu không phải do một lần ngã mà có – cả ngực lẫn lưng đều đầy vết thương, mới cũ xen kẽ.”

“Chẳng lẽ con anh mỗi ngày đều lăn cầu thang, khiến bản thân mình bầm dập vậy sao?”

Người đàn ông sững sờ:

“Vậy là sao? Chẳng lẽ… là bị đánh? Không thể nào, vợ tôi luôn chăm sóc Bân Bân rất cẩn thận…”

Anh ta nói đến đây thì khựng lại, quay sang nhìn vợ:

“Là em đánh nó à?”

Người phụ nữ vội vàng lắc đầu:

“Không phải em! Anh à, em thương Bân Bân còn không hết, sao có thể đánh nó? Là cô ta vu khống em, cố ý nói quá lên, muốn kiếm tiền của chúng ta!”

Lạc Ninh nhếch môi cười lạnh:

“Đây là Bệnh viện Đức Khang, cô nghĩ Đức Khang của chúng tôi thèm mấy đồng tiền của các người sao?”

Đúng lúc đó, Tiểu Cầm đẩy Bân Bân quay lại.

Nhìn thấy con trai ngồi trên xe lăn, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm:

“Không phải các người nói nó ngất xỉu sao? Nhìn thế này chẳng phải vẫn ổn à?”

Lạc Ninh không đáp lời, bước vượt qua người đàn ông, đi tới trước mặt Bân Bân, ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi:

“Bân Bân, cháu có thể như lúc nãy khi bác sĩ kiểm tra, cởi áo ra cho ba cháu xem được không?”

Bân Bân hơi do dự một chút, rồi ngoan ngoãn cởi áo ra.

Người đàn ông sững người khi nhìn thấy khắp người con trai chi chít những vết thương đáng sợ, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Anh ta lập tức giơ tay, tát thẳng vào mặt người phụ nữ một cái:

“Đồ đàn bà độc ác, tôi tin tưởng cô như vậy, vậy mà cô dám hành hạ con trai tôi!”

Lục Thừa Uyên liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới.

Triệu Lâm và Liêu Kiệt lập tức bước tới, rút giấy chứng nhận công tác, giơ lên trước mặt hai vợ chồng.

Triệu Lâm nói:

“Xin mời hai người theo chúng tôi về cục để làm rõ mọi việc.”

Người phụ nữ thấy chuyện đã bại lộ, lập tức khuỵu xuống đất, ôm chặt lấy chân chồng, khóc lóc cầu xin:

“Chồng ơi, em sai rồi, em không nên đánh Bân Bân… nhưng em thật sự là vì muốn tốt cho thằng bé!”

Lạc Ninh trợn mắt:

“Vì muốn tốt cho nó mà đánh đến mức nội thương với chấn động não? Cô cũng giỏi thật đấy…”

“Còn anh nữa, anh Lâm, tốt nhất nên hỏi lại vợ mình xem vì sao cô ta lại đẩy con anh xuống cầu thang. Đây không phải là dạy dỗ con cái, đây là mưu sát! May mà thằng bé mạng lớn.”

Người đàn ông quay sang người vợ:

“Sao cô lại đẩy Bân Bân xuống cầu thang?”

Người phụ nữ vẫn cố chối:

“Không phải em, là nó tự ngã!”

Trì Húc lạnh giọng chen vào:

“Về cục rồi nói tiếp, tối nay tôi sẽ ‘trò chuyện’ kỹ với hai người.”

Nói xong, anh quay người bước đi trước.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right