Chương 6: Lạc Ninh hạ gục Cao Mỹ Mỹ

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,374 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh đo nhiệt độ cho Lý Hương Cúc, xác định bà không bị sốt.

Cô chỉ pha một gói thuốc cảm cho bà uống.

Nhân lúc Lạc Ninh vào bếp ăn sáng, Lý Hương Cúc vội vàng đổ thuốc cảm vào bồn cầu rồi giật nước.

Lúc Lạc Ninh ăn sáng xong thì ông Ngưu mang hai cân thịt bò lên nhà.

Ông nhét túi thịt bò vào tay Lạc Ninh: “Ninh Ninh, thương ông già này đi. Ông thèm bánh nhân thịt bò cháu làm chết đi được. Trưa nay cháu làm cho ông ăn được không?”

Lạc Ninh nghĩ hôm nay cũng phải ở lại trông bà nên gật đầu: “Được rồi ông ơi, cháu làm cho. Vậy ông đi xem TV với bà nội đi, cháu đi nhào bột làm bánh.”

Ông Ngưu vui như trẻ con: “Ông biết mà, chỉ có Ninh Ninh là thương ông nhất. Thôi, ông qua ngồi với bà nội cháu.”

Mùi bánh bò thơm phức vừa chín cũng là lúc đến bữa trưa.

Lạc Ninh cùng ông Ngưu và bà nội ăn cơm trưa xong thì vào phòng bà cùng bà ngủ trưa.

Một giấc ngủ kéo dài đến tận 5 giờ chiều.

Cô đoán chú thím sắp tan làm về nhà nên cũng cáo từ ra về.

Trước khi ra cửa, Lý Hương Cúc dặn dò: “Nhớ gọi xe về thẳng nhà, buổi tối ngoài đường không an toàn đâu, đừng đi chơi lung tung.”

Lạc Ninh cười khổ: “Bà ơi, cháu 28 rồi, không phải 18 nữa đâu mà bà lo dữ vậy.”

Lý Hương Cúc bĩu môi: “Dù cháu có bao nhiêu tuổi thì trong mắt bà vẫn là trẻ con. Về nghỉ ngơi sớm, mai còn đi làm. Với cả, tránh xa cái thằng Thẩm Yến Nam kia ra, kẻo nó còn nhớ thương cháu đấy.”

Lạc Ninh: “Bà ơi, hôm nay sao cứ nhắc mãi đến anh Yến Nam vậy?”

Lý Hương Cúc: “Dù sao thì cũng đừng quá thân với nó. Cháu có chồng rồi, đừng để người ta dị nghị.”

Lạc Ninh đành phải hứa: “Cháu biết rồi, bà. Về đến nhà cháu sẽ gọi video cho bà.”

Bà mới yên tâm: “Ừ, bà chờ video của cháu.”

Lạc Ninh bất đắc dĩ, mang theo vài chiếc bánh bò và ít hoa quả về làm bữa tối.

Nửa tiếng sau.

Cô trở về khu chung cư nơi có căn nhà của Lục Thừa Uyên.

Đó là căn hộ hai phòng ngủ.

Khi Lạc Ninh dọn đến, nhà sạch bong như thể không có ai ở.

Chỉ có phòng ngủ chính là đã được trải chăn ga và có vài vật dụng sinh hoạt của đàn ông.

Lạc Ninh tinh ý, chọn ở phòng nhỏ.

Suốt ba năm, cô dần dần mua sắm thêm đồ đạc, mới tạo nên cảm giác gia đình như hiện tại.

Vào những ngày nghỉ, cô thích ở nhà đọc sách hoặc xem video phẫu thuật của các bác sĩ nổi tiếng nước ngoài.

 

Tận hưởng cuộc sống bình dị.

Nhưng hôm nay, khi trở lại căn nhà này, lòng Lạc Ninh bỗng nặng trĩu.

Nếu Châu Thịnh Mẫn mới là thân phận thật của người đàn ông đó, thì anh ta có định ly hôn với cô và đuổi cô ra khỏi nhà không?

Nhìn căn nhà mà mình đã dành cả tấm lòng vun vén, cô thực sự không nỡ.

Sau khi gọi video báo bình an cho bà xong, Lạc Ninh cho bánh bò vào lò vi sóng hâm nóng.

Cô lấy nguyên liệu từ tủ lạnh, làm một phần salad rau cho bữa tối.

Rửa thêm ít nho để tráng miệng.

Vừa ăn, cô vừa suy tính đường lui.

Nếu Lục Thừa Uyên thật sự muốn ly hôn, thì cô sẽ dọn đi đâu?

Về nhà chú thì không được, cô không muốn sống chung dưới mái nhà với thím và Lạc Thần – tên khốn đó.

Tiền tiết kiệm của cô chắc đủ để mua một căn hộ một phòng ngủ.

Chỉ là Bắc Lĩnh – nơi cô đang sống – đất chật người đông, giá nhà cao ngất trời.

Thôi quyết vậy đi, khi nào rảnh sẽ đi xem thử mấy căn hộ cũ gần bệnh viện.

Trước mắt cứ mua một căn để ở.

Sau khi nghĩ thông, Lạc Ninh cũng thôi không bận tâm nữa.

 

Cô dọn bàn, đi tắm.

Tắm xong chui vào chăn, mở video ca phẫu thuật mới nhất của giáo sư William xem cho đến hết.

Đúng 10 giờ tối, cô đi ngủ như thường lệ.

Trừ những ngày trực đêm, bình thường cô luôn giữ nếp sinh hoạt đi ngủ sớm, dậy sớm rất đều đặn.

Diệp Tử thường trêu cô có giờ giấc như người già.

Lạc Ninh chưa bao giờ tắt đèn khi ngủ.

Từ nhỏ, cô thường xuyên gặp ác mộng giống hệt nhau:

Cha cô bị một kẻ đeo mặt nạ đen đâm hàng chục nhát dao, chết thảm ngay trước mặt cô.

Lạc Ninh không hiểu vì sao mình cứ lặp lại giấc mơ đó.

Theo những gì cô biết, cha cô mất vì tai nạn giao thông.

Chính vì ác mộng đó, suốt ba năm nay cô vẫn đều đặn đi trị liệu tâm lý.

Nhờ kiên trì điều trị, nửa năm gần đây, cô không còn mơ thấy giấc mơ ấy nữa.

Thế nhưng, đêm nay, ác mộng đó lại ập đến.

May mà cô vẫn để đèn sáng.

Nên lúc tỉnh dậy không đến mức hoảng loạn quá mức.

Nhưng sau đó thì không thể ngủ lại được nữa.

Cô trằn trọc đến tận khi trời sáng…

Sáng hôm sau, vừa đến bệnh viện, Diệp Tử nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Ninh đã lập tức hỏi: “Đêm qua lại gặp ác mộng à?”

Lạc Ninh khẽ gật đầu.

Diệp Tử kinh ngạc: “Sao vậy, nửa năm nay cậu đâu còn gặp nữa mà?”

Lạc Ninh thở dài: “Không mơ thấy không có nghĩa là nó biến mất. Có lẽ nó chỉ đang ẩn sâu trong tâm trí. Mình nghĩ cả đời này cũng không thoát khỏi giấc mơ đó.”

Diệp Tử xót xa, vỗ nhẹ lưng cô: “Cậu đi tìm bác sĩ Tần khám thử đi, ở đây để mình lo.”

Lạc Ninh lắc đầu, cầm lấy sổ khám bệnh: “Chiều vắng khách hãy đi. Hôm nay Châu Thịnh Mẫn sao rồi?”

“Chiều qua mình hỏi Tiểu Cầm, cô ấy bảo anh ta ổn, không có vấn đề gì,” Diệp Tử vừa đi vừa hạ thấp giọng trả lời.

Tiểu Cầm kể rằng cô gái tên Mỹ Mỹ kia thật sự rất đáng ghét, mắng cả đội ngũ y bác sĩ ở khoa cấp cứu một trận.

Lạc Ninh hỏi: “Tại sao?”

Diệp Tử bĩu môi, đầy vẻ khó chịu: “Không tại sao cả, tiểu thư mắc bệnh công chúa, xem chúng ta như người hầu nhà cô ta, bắt chúng ta phải nâng như nâng trứng. Cậu nói xem, cái tên đàn ông khốn kia rốt cuộc thấy cô ta có điểm gì hay chứ?”

Khóe môi Lạc Ninh cong lên một nụ cười giễu cợt: “Không phải vì yêu, thì chỉ có thể là vì tiền thôi.”

Vừa dứt lời, Lạc Ninh chợt nghĩ đến ba trăm nghìn mà Lục Thừa Uyên đã đưa cô.

Không lẽ là tiền anh ta lừa từ người phụ nữ khác?

May mà cô chưa hề đụng đến số tiền đó, nếu thật là tiền lừa đảo, thì quá ghê tởm rồi.

Khi Lạc Ninh và Diệp Tử bước vào phòng bệnh, liền thấy Cao Mỹ Mỹ đang lớn tiếng quát mắng Tiểu Cầm:

“Cô tưởng tôi mù chắc? Nếu không phải cô có ý với bạn trai tôi, thì sao lại đỏ mặt khi tiêm thuốc cho anh ấy?”

“Cô soi lại mình đi, nhìn xem mình là thể loại gì. Cô nghĩ bạn trai tôi sẽ để mắt đến cô sao?”

Lục Thừa Uyên can thiệp: “Mỹ Mỹ, em đừng nói linh tinh được không? Anh xin em, đừng cứ suy diễn lung tung như vậy nữa.”

Cao Mỹ Mỹ không phục: “Thịnh Mẫn, sao anh lại không tin em? Em là phụ nữ, đây là trực giác của phụ nữ, em dám chắc cô ta thích anh, còn muốn quyến rũ anh! Anh tin em đi, được không?”

Tiểu Cầm nước mắt lưng tròng: “Tôi thực sự không có, tôi đỏ mặt không phải vì thích anh ấy, mà vì tôi vừa chạy tới chạy lui, mệt quá nên mới vậy…”

“Cô còn dám cãi lại tôi?” Cao Mỹ Mỹ nói rồi giơ tay định tát Tiểu Cầm, nhưng bất ngờ bị một người giữ chặt tay lại.

Cô quay đầu nhìn – là Lạc Ninh, cao hơn cô nửa cái đầu.

Lạc Ninh siết chặt tay một cái, Cao Mỹ Mỹ đau đến mức hét ầm lên.

Cao Mỹ Mỹ mắng: “Con tiện này, mau buông tay ra! Cô biết tôi là ai không? Có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, là có người đến đập nát cái bệnh viện này không?!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right