Chương 3019: Dương Thần (4)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,542 lượt đọc

Chương 3019: Dương Thần (4)

- Làm nhanh lên, lại ngừng lại, lão tử một giày quất chết ngươi.

Có rất nhiều tiền trên đĩa.

Lão Trang tươi cười, đang muốn tiếp tục giảng, trên một cái bàn bên cửa sổ, một lão giả gầy gò mặc quần áo vải thô mở miệng nói:

- Nghe nói tông chủ của Phiêu Miểu Tiên Tông kia đã từng có công lớn đối với nhân loại ta, hơn nữa nghe nói hắn là người chính phái, tướng mạo bất phàm, tiên sinh làm sao biết hắn nhìn hèn mọn?

Lão Trang nhìn về phía hắn ta, cười nói:

- Tại hạ cũng là nghe người khác nói, người xấu ở trong sách, đều là hèn mọn, cũng không nhất định là tướng mạo hèn mọn.

Lão già gầy gò cười lạnh nói:

- Ngươi làm sao biết hắn là người xấu? Tin đồn nói, làm hỏng thanh danh của người khác, đây chính là phẩm đức của người kể chuyện của các ngươi?

Lúc này, người xem bốn phía thấy hắn vẫn luôn quấy rầy, đều nhịn không được mắng lên.

- Lão gia hoả, liên quan quái gì đến ngươi, không nghe thì cút đi.

- Có thể câm miệng không? Không thấy ngươi thưởng một xu, chỉ thích bắt bẻ.

Tới đây nghe kể chuyện, phần lớn đều là giang hồ hào hiệp, nói chuyện tự nhiên không nể mặt ai.

Về phần những người đọc sách tao nhã kia, phần lớn đều đi Thanh Lâu.

Bên cạnh lão già gầy gò kia bỗng có hai gã thanh niên đứng lên, tức giận ầm ĩ mắng người vừa rồi.

Lạc Thanh Chu thấy vậy, lập tức nắm tay Nữ đế bệ hạ dưới bàn, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, nơi này không an toàn, chúng ta nên đi trước.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn một cái, thấy hắn không giống như là làm bộ, nhẹ gật đầu, đứng lên nói:

- Tuyết Y, Mỹ Kiều, chúng ta trở về đi.

Mấy người đứng lên, đang chuẩn bị rời đi.

Trên một cái bàn bên cửa sổ, đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua:

- Mấy vị không nghe xong rồi lại đi sao?

Trong lòng Lạc Thanh Chu trầm xuống, quay đầu nhìn lại.

Bên cạnh lão giả gầy gò kia, là một lão giả tóc bạc đang ngồi.

Lão giả tóc bạc kia mặc áo bào xám, gầy gò cao cao, trong tay bưng một chén trà, đang tinh tế nhấm nháp, thần thái trên mặt nhìn có chút ôn hòa.

Nhưng là lời hắn vừa mới nói, cũng chỉ có mấy người Lạc Thanh Chu có thể nghe thấy.

Mà giờ khắc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm giác thân thể mình định tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.

Cho dù hắn có tu vi Võ Vương hậu kỳ, lúc này cũng cảm thấy không khoa bốn phía đình trệ, cảm giác chính mình bị phong toả lại, một bước khó đi.

Nữ đế và hai vị quận chúa bên cạnh cũng giống như thế.

Trong lòng hắn nhảy dựng, đang muốn thi triển lôi điện thoát khốn, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức băng hàn quen thuộc đánh tới.

Không khí đình trệ xung quanh, ngay lập tức bắt đầu lưu động.

Trói buộc mở ra!

Lúc này, trên cầu thang bỗng có một bóng dáng tuyết trắng đeo mạng che mặt đi lên.

Đằng sau nàng, một người cầm kiếm một người cầm hoa.

- Đại… Đại tiểu thư...

Lạc Thanh Chu ngạc nhiên.

Tần đại tiểu thư vẫn chưa liếc mắt nhìn hắn một cái, sau khi đi lên cầu thang, lạnh như băng đi ngang qua bên cạnh hắn, dừng ở phía sau hắn, ánh mắt nhìn về phía lão giả tóc bạc kia.

Lão giả tóc bạc hơi giật mình, trong ánh mắt dần dần lộ ra vẻ phức tạp.

Thanh âm bốn phía giờ khắc này phảng phất đều ngừng lại.

Thậm chí những người đó, bao gồm cả tiểu nhị, bao gồm chưởng quầy lầu một vân vân, đều cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.

- Đã lâu không gặp...

Lão giả tóc bạc thanh âm tang thương nói.

Tần đại tiểu thư trầm mặc một chút, nói:

- Không có quan hệ gì với hắn.

Lão giả tóc trắng lắc đầu, nói: - Lão phu hôm nay đến, cũng ‌ không phải tới tìm hắn để gây sự. Phiếu Miểu tiên tông biến thành như thế, không có quan hệ gì với hắn.

Tần đại tiểu thư không nói gì thêm.

Lão giả tóc trắng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nói:

- Lão phu nghe nói, ngươi tu luyện một con đường khác, cho nên muốn đến nhìn xem.

Tần đại tiểu thư thần sắc băng lãnh:

- Ngài muốn nhìn cái gì?

Y bào trên người lão giả tóc bạc khẽ động, nói:

- Lão phu muốn nhìn một chút, những năm gần đây, ngươi rốt cuộc tu luyện cái gì.

Tần đại tiểu thư trầm mặc, không trả lời.

Lão giả tóc trắng còn muốn lên tiếng, trên đài, thiếu nữ tên gọi Tiểu Thất kia, đột nhiên mở miệng nói:

- Lão gia gia, các ngươi có thể hay không ra ngoài nói chuyện? Không nên trì hoãn chúng ta kể chuyện?

Lão giả nhỏ gầy bên cạnh lão giả tóc trắng, lập tức đứng dậy quát:

- Ồn ào!

Dứt lời, tay áo vung lên, một luồng gió mát bay qua.

Nhưng làn gió mát còn chưa tới trên sân khấu, đột nhiên lại bay trở về, “bốp” một tiếng, lại vang dội tát tên lão già gầy gò kia một bạt tai.

Lão giả gầy gò trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa sổ.

Sắc mặt những người khác trên bàn đều biến đổi.

Ánh mắt lão giả tóc bạc cũng nhìn về phía đài.

Tên nam tử trung niên gọi lão Trang kia, đứng ở trước người khuê nữ của mình, trầm mặt nói:

- Các ngươi muốn làm gì? ‌ Trì hoãn chúng ta kể chuyện cùng kiếm tiền, còn lý luận?

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right