Chương 3047: Phiên ngoại 1

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,493 lượt đọc

Chương 3047: Phiên ngoại 1

Gió lạnh thấu xương.

Tuyết rơi dày đặc, rải rác khắp tòa trấn nhỏ.

Gió lạnh như băng, làm cho vạn vật im lặng.

Trong một túp lều cũ nát, ông lão bị bệnh tật hành hạ nhiều năm, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng.

- Phải cố gắng... Sống sót...

Ông lão khàn khàn, để lại lời cuối cùng.

Trước giường có một thân ảnh nhỏ nhắn yếu ớt, trên gương mặt tràn đầy nước mắt không tiếng động.

- Vâng, gia gia...

Giọng nói non nớt của nàng thì thầm trong túp lều tối tăm.

Đôi mắt đen nhánh kia, ngoại trừ bi thống, còn có kiên định.

Sau khi ông lão được chôn cất.

Một nữ nhân dẫn nàng đi, hiền lành nói:

- Thiền nhi, a di tìm cho ngươi một gia đình tốt, sau khi ngươi đi, ngoan ngoãn nghe lời, làm việc tốt, chuyện ăn mặc không lo lắng.

Nữ nhân đó dẫn nàng về nhà, rửa mặt thật tốt, thay một bộ quần áo mới cho nàng, chậc chậc khen ngợi:

- Thiền Thiền nhà ta thật xinh đẹp, nhỏ như vậy, đã là một mỹ nhân.

Nữ nhân đó dẫn nàng vào một ngôi nhà lớn.

Người trong trạch viện đi tới trước mặt nàng, giống như đang chọn lựa hàng hóa, cẩn thận đánh giá kiểm tra nàng thật lâu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

- Không, ít nhất hai lượng bạc, Thiền Thiền nhà ta rất ngoan, người lại xinh đẹp...

- Quá gầy, còn không biết có thể nuôi sống hay không. Công tử nhà ta cần vui vẻ, tiểu nha đầu này vừa nhìn đã biết chỉ toàn khóc lóc...

Hai người ở bên cạnh mặc cả, giọng nói rất lớn.

Một lát sau.

Nữ nhân được nàng gọi là a di cầm bạc vụn, vẻ mặt tươi cười tạm biệt nàng:

- Thiền Thiền, ở nhà chủ nhân phải ngoan ngoãn nghe lời nha, a di yêu ngươi.

Nói xong, liền nhét bạc vụn vào trong túi bên người, vui vẻ rời đi.

- Đi thôi.

Nữ tử đeo trang sức vàng bạc, kéo nàng vào nội viện.

Ngày đó nàng mới biết được, nàng bị bán với giá một lượng bảy đồng bạc, trở thành xung hỉ nha đầu của con trai nằm bệnh nhiều năm trong nhà này.

Nhưng ngày hôm sau, khi nàng được ăn mặc đẹp và chuẩn bị được đưa vào phòng của người kia, người kia lại đột nhiên qua đời vì bệnh tật.

Lúc chủ nhà bi thương, mắng nàng là sao chổi, tiểu tiện nhân, đánh mắng một phen, bắt nàng làm công việc nặng nhọc thấp nhất, một ngày chỉ có nửa cái bánh bao, thậm chí ngay cả nước giếng cũng không thể uống thêm một chén.

Sau năm ngày đánh đập mắng chửi liên tục, nàng đã trốn thoát.

Nàng mang theo vết thương đầy người, bước đi loạng choạng trốn về nhà a di của mình.

A di ôm nàng khóc rống, nói muốn dẫn nàng đi cáo quan, nhưng lại lần nữa đưa nàng trở về trạch viện đáng sợ kia.

- Thiền Thiền à, ngươi đã là người nơi này, phải nghe lời chủ nhà, không thể chạy loạn nữa.

A di bỏ đi.

Nàng bị treo lên và đánh đập trong ba ngày ba đêm, sau khi hôn mê, chủ nhà nghĩ rằng nàng đã chết nên ném nàng xuống giếng nước bỏ hoang ở sân sau.

Ngâm mình trong một cái giếng lạnh lẽo trong một thời gian dài, cuối cùng nàng đã tỉnh dậy.

Mặc dù nơi này rất lạnh, nhưng rất yên tĩnh, không có những khuôn mặt khủng khiếp độc ác kia.

Nàng trôi dạt trong nước giếng lạnh lẽo, nghĩ rằng cứ ngủ thiếp ở chỗ này có vẻ cũng rất tốt.

Nhưng trong mông lung, nàng nghe thấy giọng nói của gia gia:

- Thiền Thiền, phải cố gắng... Sống sót...

Nàng mở mắt ra, tựa hồ nhìn thấy gia gia, cũng thấy được ngôi sao đầy trời.

Bầu trời đêm rất đẹp, và mặt trăng rất sáng.

Nàng kinh ngạc nhìn hồi lâu, sau đó bắt lấy tảng đá nhô ra bên cạnh, gian nan bò lên trên.

Khi tay nàng đầy máu tươi, cuối cùng cũng bò ra khỏi giếng, nữ nhân đánh đập nàng đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nhìn nàng nói:

- Hử, vậy mà còn chưa chết?

Nữ nhân đó túm tóc nàng, một lần nữa đẩy nàng xuống giếng, miệng hung tợn nói:

- Tiểu tiện nhân, mạng cứng đấy!

Ngón tay chảy máu tươi của nàng liều mạng giữ chặt tảng đá ở mép giếng nước, giằng co với nữ tử kia.

Nữ tử kia mệt mỏi thở hồng hộc, trong lúc tức giận, đột nhiên nhặt được tảng đá ở bên cạnh, hung tợn đập vào ngón tay nàng.

Nhưng mà, nàng vẫn không buông ra.

- Tiểu tiện nhân, buông ra cho ta!

Nữ nhân kia lại nghiến răng nghiến lợi, đè trên người nàng, hung hăng bẻ ngón tay nàng.

Giờ khắc này, nàng không biết đột nhiên lấy khí lực từ đâu, vùng người lên, dốc hết toàn lực đẩy nữ tử trên người một cái.

Nữ tử nghiêng người về phía sau, hét lên một tiếng, ngã xuống giếng nước.

Tiếng thét chói tai hoảng sợ, dần dần đi xa trong cái giếng đen kịt mà lạnh như băng, rất nhanh, liền biến mất không thấy.

Nàng ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

Tuy rằng đã kiệt sức, nhưng không dám ở lại, lập tức đứng dậy, từ cửa sau len lén chạy đi.

Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương.

Nàng không biết đi đâu.

Nhưng nàng biết, nàng nhất định phải rời khỏi nơi này, rời khỏi trấn nhỏ như ác mộng này.

Từng bước một, khó khăn di chuyển về phía trước.

Cuối cùng khi ra khỏi thành, nàng đến một ngôi đền cũ rồi ngất xỉu trên lớp tuyết dày.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right