Chương 1014: Quyết định của Đại Hoang Tiên Đình 2
Một là bọn họ không ngờ Ma Vực lại ra nông nỗi này, hai là bọn họ không ngờ Hoang Đế lại phái thị vệ đi điều tra việc này!
Ý nghĩa của việc này thế nào, không cần nói cũng rõ!
Rõ ràng là Hoang Đế đã sớm quyết định không đối đầu với Ma Giáo, thậm chí đã có ý định đầu hàng Ma Giáo!
Nếu không, người đâu lại phái thị vệ đến Ma Vực điều tra việc này?
Nghĩ đến đây!
Vẻ mặt đông đảo văn thần đều trắng bệch. Vừa rồi bọn họ còn một mực kêu gào muốn xuất binh thảo phạt Ma Giáo!
Bây giờ xem ra!
Hành động ấy chẳng phải là trái ý Hoàng thượng sao? E là sau này, bệ hạ sẽ không tha cho bọn họ, thậm chí còn có thể giao bọn họ cho Ma Giáo xử trí!
Khụ… Khụ…
“Bệ hạ, nếu Ma Giáo đã có đãi ngộ hậu hĩnh như vậy, lão thần cho rằng thần phục Ma Giáo cũng là một chuyện tốt!”
Trương Các Lão vội vàng đứng ra thưa.
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
“…”
Vô số văn thần vội vàng gật đầu phụ họa. Bọn họ rất sợ nói chậm sẽ bị bệ hạ nộp lên làm vật hiến tế!
Phía trên!
Hoang Đế nhìn phản ứng của các văn thần, trên mặt lộ ra một tia cô đơn, trầm giọng nói:
“Trấn Bắc Vương, việc nghị hòa với Ma Giáo, giao cho ngươi toàn quyền xử lý!”
Nói xong!
Hoang Đế lập tức biến mất khỏi đại điện!
Là bậc đế vương đứng đầu Tiên Đình mà phải đưa ra quyết định này, trong lòng Hoang Đế cũng vô cùng khó xử. Hắn sợ nếu còn chần chừ thì bản thân sẽ hối hận!
“Tuân chỉ!”
Trấn Bắc Vương đứng dậy lĩnh chỉ, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
Không biết vì sao!
Sau khi Hoang Đế quyết định thần phục Ma Giáo, nội tâm căng thẳng của hắn mới được thả lỏng!
Hắn rất sợ Hoang Đế khai chiến với Ma Giáo, bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng, Đại Hoang chắc chắn sẽ bại trận!
“Chu Vô Địch, không ngờ câu nói năm xưa của ngươi lại ứng nghiệm thật!”
Trấn Bắc Vương nhìn về phía Ma Vực, trong mắt lóe lên một tia cay đắng. Hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ Chu Vô Địch năm đó!
Chu Vô Địch đã nói với hắn:
“Lần sau gặp lại, ngươi chỉ có hai lựa chọn: Thần phục hoặc là chết!”
Lúc ấy, hắn còn cười nhạo Chu Vô Địch cuồng vọng. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể thốt lên hai chữ: “Thật chuẩn xác!”.
Tổng đàn Ma Giáo!
Dưới chân Thiên Ma phong!
Hùng Vĩ nhàm chán nằm bò ra tảng đá, trong miệng chậm rãi nhấm nháp từng chút mật ong xin được từ Đại Bạch!
Ăn uống vô cùng tiết kiệm, một miếng mật ong chưa bằng bàn tay mà ăn cả ngày trời vẫn chưa hết!
Thấy vậy, Thực Nhân Hoa ở bên cạnh cũng phải lắc đầu ngao ngán, hóa thành một Hùng muội muội xinh đẹp, nói với Hùng Vĩ:
“Đại gia, hay là chúng ta chơi một chút đi? Chẳng lẽ lại không thú vị bằng việc ngươi keo kiệt ăn chút mật ong này!”
Rầm!
Hùng Vĩ lật người, liếc nhìn “Hùng muội muội”, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ, quát lớn:
“Hoa thối, mau cút đi cho ta, nếu không ta ăn thịt ngươi!”
“Đồ ngốc!”
Thực Nhân Hoa nhổ một cái, lắc eo bỏ chạy, nó không hề nghi ngờ lời Hùng Vĩ nói!
Tên gấu ngốc này!
Từ sau khi đến Ma Giáo và kết thân với Đại Bạch, có thể nói chuyện xấu gì hắn ta cũng làm được!
Lúc này!
Dưới chân núi Ma Giáo đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc mãng bào, khí thế kinh thiên động địa, khiến không gian xung quanh rung chuyển dữ dội!
Chính là Đại Hoang Trấn Bắc Vương đến đầu nhập vào Ma Giáo!
“Ai!”
Hùng Vĩ đang nằm trên tảng đá lập tức đứng bật dậy, đưa mắt nhìn về phía Trấn Bắc Vương cách đó không xa!
“Chắc hẳn ngươi chính là Hùng Vương Trấn Sơn trong truyền thuyết của Ma Giáo, bổn vương là Đại Hoang Trấn Bắc Vương, lần này đến đây là muốn đầu nhập vào Ma Giáo.”
“Đây là một ít mật ong thượng hạng bổn vương cất giữ trước kia, xin tặng Hùng Vương nếm thử.”
Trấn Bắc Vương phất tay lấy ra một vò mật ong lớn, ném về phía Hùng Vĩ, ra vẻ mời nhận cho.
Đây nào phải hắn không có cốt khí!
Mà là trước cửa quan lớn, huống chi đây lại là Hùng Vương thủ sơn của Ma Giáo, có thể không đắc tội thì tốt nhất là đừng đắc tội!
Hơn nữa!
Lần này hắn đến đây là để quy phục, nào dám gây ra chuyện gì!
Đại Hoang Trấn Bắc Vương!
Đến để quy phục Ma Giáo!
Hùng Vĩ ngửi mật ong trong tay, gương mặt nở nụ cười hài lòng, sau đó lấy ra một khối ngọc bài truyền âm.
Hướng vào trong gầm lên vài tiếng:
Rống! Rống! Rống!
(Hùng ngữ: Bạch đại nhân, có dê béo đến cửa kìa!)
Sau đó trong ngọc bài truyền ra vài tiếng chó sủa:
Gâu! Gâu! Gâu!
(Cẩu ngữ: Hắc Tử, canh chừng cẩn thận, Bạch gia đến ngay!)
Trấn Bắc Vương:???
(Đây là nói cái gì vậy? Thế lực lớn như vậy mà không nói tiếng người, chẳng lẽ tiếng phổ thông không đủ phổ biến sao?)
“Ngươi chờ một lát, Bạch đại nhân lập tức sẽ tới gặp ngươi, đúng rồi, chuyện mật ong này đừng có nói lung tung.”
Hùng Vĩ nhanh chóng cất lệnh bài cùng mật ong, không quên dặn dò Trấn Bắc vương về chuyện mật ong!