Chương 106: Vùng đất hỗn loạn thống nhất
“Danh ngạch gì!” Chu Khung cau mày nói, hắn luôn cảm thấy trong lời nói của nam tử này có hàm ý sâu xa.
Nam tử không đáp lời, từ trong lòng lấy ra một khối lệnh bài màu đen, ném cho Chu Khung: “Đây là danh ngạch thuộc về Ma đạo, cho ngươi đấy, về sau ngươi sẽ tự hiểu!” Nói xong, nam tử biến mất ngay trước mặt Chu Khung.
Chu Khung nhìn chăm chú vào lệnh bài, chỉ thấy mặt trước khắc chữ “Ma”, mặt sau khắc một bóng người đen kịt, không nhìn rõ diện mạo.
Lúc này đám người Ma giáo nhìn Chu Khung trên bầu trời, mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt và sùng bái, một lời dọa chạy thiên kiếp, đây là tồn tại ngưu bức cỡ nào, nhao nhao khom người hô to.
“Chúc mừng Giáo chủ tu vi tăng vọt, vô địch thiên hạ!”
“Chúc mừng Giáo chủ tu vi tăng vọt, vô địch thiên hạ!”
Sự kiện Chu Khung một lời dọa chạy thiên kiếp, lập tức truyền khắp toàn bộ vùng đất hỗn loạn, mà thành trì vốn còn tính toán ngoan cường chống cự, hiện tại triệt để từ bỏ, mẹ ơi, thiên kiếp còn sợ hắn, chúng ta còn chơi với hắn thế nào nữa.
Hiện tại ngoại trừ Dương Thành và một số thành thị xung quanh Dương Thành, toàn bộ vùng đất hỗn loạn đều đã nằm dưới sự quản lý của Ma giáo.
Lúc này ở Dương Thành, trong đại trạch Dương gia, một lão già ngồi ở phía trên sầu muộn uống trà, phía dưới có sáu bảy người khí thế bất phàm, trên mặt mỗi một người đều là vẻ mặt lo lắng.
“Dương Thành chủ, ngươi thấy phải quyết định như thế nào, chúng ta rốt cuộc nên đối đãi Ma giáo ra sao! Đầu hàng hay là chống cự!” Một đại hán mặc trang phục gọn gàng lo lắng nói, người này chính là thành chủ của thành thị xung quanh Dương Thành.
Phía dưới có sáu bảy người ngồi đều là thành chủ quanh Dương Thành, trước kia vẫn luôn lấy Dương Thành thành chủ Dương Lập Vũ làm đầu, mắt thấy Ma giáo đã sắp thống nhất toàn bộ vùng đất hỗn loạn, bọn họ lập tức ngồi không yên, nhao nhao đến Dương Thành hỏi dò.
Mà Dương Lập Vũ ngồi ở bên trên cũng mang vẻ mặt ưu sầu, hắn cũng không ngờ Ma giáo chiếm lĩnh nhanh như vậy, chẳng lẽ không phải là chiếm lĩnh từng chút một sao, hắn lấy đâu ra nhiều người quản lý như vậy. Hắn vốn định qua mười năm tám năm nữa sẽ mang toàn bộ Dương gia rời khỏi thành phố này, đến tông gia của hoàng triều Đại Võ.
Không sai, Dương gia bọn họ chỉ là một chi nhánh của Dương gia chân chính, những năm này bọn họ vẫn luôn nỗ lực để trở về gia tộc, rốt cuộc năm ngoái chi nhánh này của bọn họ xuất hiện một đứa trẻ thiên tài, dựa theo quy củ ba năm sau chi nhánh của bọn họ có thể chính thức trở về gia tộc.
Nhưng Ma giáo căn bản không cho hắn cơ hội. Dương Lập Vũ nhìn mọi người đang sốt ruột phía dưới, trầm giọng hỏi:
“Các ngươi cho rằng nên ứng đối như thế nào a!”
Tráng hán vừa rồi lại đáp: “Ta thấy chi bằng đầu hàng đi, hiện giờ Ma giáo thống nhất vùng đất hỗn loạn đã là thế không thể đỡ. Hơn nữa giáo chủ Ma giáo còn từng cứu chúng ta ở Bán Thánh Bí Cảnh, chúng ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa đối nghịch với hắn! Vả lại đãi ngộ của Ma giáo đối với thế lực quy hàng cũng rất tốt!”
Tráng hán càng nói thanh âm càng nhỏ, chính hắn cũng biết lời mình nói vô sỉ đến nhường nào, cái gì sợ vong ân phụ nghĩa, cái gì Ma giáo đãi ngộ tốt, toàn là lấy cớ, chẳng qua hắn tham sống sợ chết mà thôi.
Kỳ lạ là chẳng ai cắt ngang lời hắn, cũng không ai phản bác, đều cúi đầu, dường như mặc nhiên chấp nhận. Dương Lập Vũ thấy thế sao còn chẳng rõ, trong lòng bọn họ sớm đã muốn đầu hàng, chỉ là ngại chính mình, đến hỏi ý kiến một chút thôi.
E rằng nếu ta nói muốn phản kháng Ma giáo, bọn họ cũng sẽ chẳng nghe, không chừng còn có thể đối phó ta, coi như tấu chương để gia nhập Ma giáo.
Dương Lập Vũ thở dài một hơi: “Đã như vậy, vậy thì đầu hàng thôi! Hai ngày tới Dương Thành ta sẽ chính thức đệ trình thư đầu hàng cho Ma giáo! Đến lúc đó các ngươi cũng cùng đi luôn đi!”
Mọi người nghe xong, trên mặt lộ vẻ vui mừng đáp ứng, lại hàn huyên đôi câu, rồi nhao nhao cười cáo từ. Nhưng vừa mới ra khỏi đại sảnh, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng.
Sau khi mấy người đi khỏi, sắc mặt Dương Lập Vũ lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, một bóng dáng có vài phần tương tự Dương Lập Vũ từ phía sau bước ra.
“Đại ca, thật sự muốn đầu hàng Ma giáo sao!” Người đến vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên không phải, lập tức âm thầm triệu tập tất cả tộc nhân, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi Dương Thành này, đi Đại Võ hoàng triều!” Dương Lập Vũ trầm giọng nói.
“Vậy tại sao vừa rồi đại ca lại lừa bọn chúng.” Người đến có chút bối rối.
“Hừ, ngươi thật cho rằng bọn họ đến hỏi ý kiến ta sao, bọn họ đều muốn lấy ta lập công mà thôi, vừa rồi ta muốn nói ra lời chống cự đến cùng, đoán chừng không đến tối nay bọn họ sẽ dẫn người tấn công Dương Thành của ta, cắt đầu ta dâng cho Ma giáo.” Dương Lập Vũ cười lạnh nói.