Chương 127: Thực Tâm đan phục chế ký ức 2
“Tốt, bổn tọa đã rõ!”
Huyền Nhất cúi người thi lễ một cái, từ từ biến mất trước mặt Chu Khung!
Chu Khung trầm giọng nói với bên ngoài: “Đến Võ Vương phủ đưa tin, nói là bổn tọa mời Lý Uyển Nhi ngày mai cùng đi bờ sông du ngoạn một chút!”
Tuân mệnh!
Triệu Vô Cực a Triệu Vô Cực, ai bảo giết ngươi có phần thưởng chứ!
Lúc này trong Võ Vương phủ, Lý Uyển Nhi ngồi trong khuê phòng, thỉnh thoảng ngước nhìn bầu trời cười ngây ngô. Mặc dù hôm nay Chu Khung đã khiến Triệu Vô Cực mất mặt, nhưng Chu Khung là ai chứ, đó chính là nhân vật không hề kém cạnh phụ vương của nàng.
Lại nói, cho dù đối mặt với cao thủ như Chu Khung, Triệu Vô Cực cũng dám phản kháng, còn nói những lời hào khí như vậy, ba mươi năm… ba mươi năm…, khó có thể tưởng tượng hắn tự tin vào bản thân mình đến nhường nào!
Cũng chỉ có hạng nhân vật này, mới xứng đáng với ta thôi, hừ, nghĩ gì vậy chứ, còn chưa thành thân đã si ngốc rồi!
Lý Uyển Nhi không ngừng lộ vẻ mê trai, sự biến của Triệu Vô Cực thật sự làm cho nàng quá vui mừng, vốn đã nhận mệnh phải gả cho một tên phế vật, không ngờ phế vật tự mình rửa đi rửa lại biến thành kim cương, ngươi nói có thần kỳ không!
Cốc cốc cốc, một trận tiếng gõ cửa làm rối loạn suy nghĩ của nàng: “Tỷ, muội có thể vào không!”
“Vào đi!” Lý Uyển Nhi vừa nghe thấy tiếng Lý Khắc, đáp lại một tiếng!
Lý Khắc bước vào nhìn Lý Uyển Nhi trầm giọng nói: “Tỷ, Chu Khung sai người đến đưa tin, nói ngày mai mời tỷ đi dạo bờ sông!” Nói xong, hắn cũng có phần mê mang: “Tỷ, tỷ nói xem không phải Chu Khung thích tỷ đấy chứ, mặc dù hắn là người trong Ma đạo, nhưng với tu vi của hắn, ta nghĩ có lẽ phụ vương cũng sẽ đồng ý! Như vậy tỷ có thể thoát khỏi Triệu Vô Cực!”
“Phì, ngươi nói gì vậy, tỷ của ngươi là muốn gả đến Trấn Bắc vương phủ, ngươi giúp ta từ chối đi!” Lý Uyển Nhi tức giận liếc Lý Khắc một cái.
“Được rồi!” Tuy rằng Lý Khắc vẫn luôn có ấn tượng không tốt với Triệu Vô Cực, nhưng qua việc luận võ, cũng đã thay đổi cách nhìn không ít, đang lúc hắn muốn bước ra ngoài, lại đột nhiên bị Lý Uyển Nhi gọi lại!
“Trả lời Chu Khung một tiếng, nói ngày mai ta sẽ đến.”
“A!” Lý Khắc bị Lý Uyển Nhi làm cho không biết nói gì, vừa rồi còn không muốn đi, sao bây giờ lại phải đi! Chẳng lẽ là thật sự có ý với Chu Khung, quả nhiên nữ nhân đều là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!
Chẳng qua cũng không dám hỏi nhiều, hắn bị tỷ tỷ đánh từ nhỏ tới lớn, đã quen phục tùng Lý Uyển Nhi, đáp ứng một tiếng rồi chạy ra ngoài!
Lý Uyển Nhi lại không nghĩ nhiều như vậy, từ khi trải qua sự kiện tỷ võ, nàng cũng đã coi mình là thê tử của Triệu Vô Cực, đáp ứng lời mời của Chu Khung là bởi vì nàng nghĩ tới Triệu Vô Cực cùng Chu Khung có mâu thuẫn.
Nàng nghĩ ngày mai xem có thể hóa giải mâu thuẫn một chút hay không, dù sao Chu Khung kia tuy bá đạo, nhưng cũng sẽ không vô lý! Nàng không biết là, Chu Khung chưa bao giờ nói lý!
Ngày hôm sau, Lý Uyển Nhi cố ý trang điểm xinh đẹp, trực tiếp đi tới bờ Nam Giang, Nam Giang là con sông lớn nhất toàn bộ hoàng thành, phong cảnh bờ sông rất là dễ chịu, rất nhiều tiểu tình lữ hoàng triều đều ở đây ước hẹn, không đúng, là thúc tiến tình cảm!
Lúc này bên bờ sông có một nam tử mặc chiến bào Ma Long, chắp tay sau lưng nhìn dòng sông trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nam nữ qua lại xung quanh đều tò mò nhìn ngó.
Vẻ mặt bất bình, ngươi nha, không có việc gì ở bờ sông giả vờ làm gì, ngươi không biết vị trí phía sau ngươi rất kín đáo sao, đây chính là một trong số ít Thánh địa bên bờ Nam Giang, không thấy có rất nhiều nam nữ cùng nhau đi qua đi lại bên cạnh ngươi sao! Đó là muốn ngươi rời khỏi đấy!
Nếu không phải khí thế của Chu Khung quá đáng sợ, chỉ e đã có người đuổi hắn đi rồi.
Lúc này một bóng hồng xinh đẹp từ phương xa đi tới, thu hút tất cả ánh mắt xung quanh!
“Ồ, đó chẳng phải là Uyển Nhi quận chúa sao, nàng làm sao lại đến bờ sông! Chẳng lẽ…”
“Nghĩ gì thế, Uyển Nhi quận chúa băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể như vậy được, chắc là bằng hữu hẹn ra ngoài du ngoạn mà thôi!”
“Ồ, sao nàng lại đi về phía nam nhân áo đen kia rồi!”
Bên cạnh Chu Khung có thêm một thân hình xinh đẹp, nhìn Chu Khung tò mò hỏi: “Tiểu nữ tử đến phó ước, không biết Chu giáo chủ mời ta đến là có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhàm chán thôi!” Chu Khung thản nhiên nói.
Lý Uyển Nhi cắn răng, ngươi có bệnh à, nhàm chán mời ta ra ngoài làm gì, dù ngươi nói ngươi thích ta ta cũng chấp nhận, nhàm chán là ý gì, coi ta là gái bao sao?
“Không biết vì sao Chu giáo chủ lại căm ghét Triệu Vô Cực như vậy, nếu Triệu Vô Cực có chỗ nào làm không đúng, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi được không?” Lý Uyển Nhi chuyển sang chủ đề chính, đây mới là mục đích hôm nay nàng đến đây.