Chương 191: Ta mời khách 2
Lúc này Liên Sinh phất tay lấy ra một chiếc ghế Ma Long, Chu Khung ngồi ở bên trên!
Hai bên rừng cây, các cao tầng Ma giáo đứng san sát, Ma Hổ Vương và Ma Long Vương đang nướng tay hổ to lớn. Chỉ một lát sau đã tỏa ra mùi hương thơm phức!
Ma Hổ Vương nhanh chóng lấy ra một bộ đồ ăn, cắt một bàn thịt hổ lớn, đưa tới trước mặt Chu Khung, nịnh nọt nói:
“Giáo chủ, thịt tay hổ mới ra lò!”
Đông đảo sinh linh trong thành mặt mũi tràn đầy sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên hoàng tử tộc Thiên Hổ đang liều mạng chiến đấu lại thiếu một chưởng trên bầu trời, cùng với thịt tay hổ nướng đưa đến trước mặt Chu Khung!
Trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ, con mẹ nó tay hổ này quả thật rất mới mẻ!
Chu Khung gắp một miếng thịt hổ đưa vào miệng, lập tức một mùi thơm kì lạ lan tỏa, thịt vừa chạm vào đầu lưỡi đã tan ra, mùi vị ngon tuyệt. Đồng thời, một luồng linh khí không ngừng tiến vào trong cơ thể Chu Khung, tuy với Chu Khung mà nói chỉ như muối bỏ bể nhưng cũng đủ chứng minh thịt hổ này có thể sánh ngang với linh dược thượng hạng!
Thiên Hổ Hoàng Tử đang liều mạng chiến đấu với Ma Vô Đạo trên không nhìn thấy Chu Khung đang ăn bàn tay của mình ở phía dưới, trong mắt lộ ra vẻ bi thương tột độ, hắn còn chưa chết mà tay đã bị ăn trước rồi!
Lúc này hơn hai mươi tên hộ vệ của hắn đều đã bỏ mạng, chỉ còn mình hắn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng hắn biết bản thân không thể trụ được bao lâu nữa!
Nửa khắc sau…
Ầm, con hổ khổng lồ lại bị Ma Vô Đạo đánh một thương rớt xuống đất, sắp bị đánh chết!
Lúc này, giọng nói của Chu Khung lại vang lên:
“Đừng giết, để sống mới tươi ngon!”
Vòng sáng màu đen trên không trung lập tức bay đến đỉnh đầu con hổ khổng lồ, xích vào cổ hắn!
Trong mắt con hổ khổng lồ hiện lên vẻ đau thương, Hắc Hoàn này khống chế thân thể hắn, khiến kế hoạch tự sát vừa định thực hiện cũng thất bại!
Nhìn thịt hổ Chu Khung đang nhai ở khóe miệng, nghĩ đến tình cảnh sắp phải đối mặt, hắn hận không thể tự tát mình hai cái, không có chuyện gì thì đi sớm một chút cho rồi, cứ bày đặt ra vẻ ta đây làm gì! Giờ thì hay rồi! Bày đặt đến mức vào bụng người ta rồi!
Lúc này, tất cả mọi người thuộc Ma giáo đều lộ vẻ hưng phấn, đây chính là thiên tài tộc Hổ đỉnh cao Bán Thánh, sắp sửa vào trong bụng bọn họ rồi, thật tuyệt vời!
Lập tức có người bê nồi lớn ra nấu nước, người thì cầm đao đi xẻ thịt con hổ khổng lồ, có kẻ thì trực tiếp xé một miếng thịt xuống nuốt!
Con hổ khổng lồ bị cắt đau đớn không chịu nổi, nhưng lại bị Thần Ma Hoàn trói buộc không thể động đậy, chỉ có thể gào thét thảm thiết!
Hù dọa đám sinh linh đang co rúm trong góc sợ đến run rẩy!
Ngay cả mấy thiên tài Nhân tộc vốn định kết giao với Chu Khung cũng đều núp vào góc tường, không dám ho he nửa lời!
Ma Hổ Vương có lẽ bị tiếng gầm của con hổ khổng lồ chọc giận, trực tiếp cắt lưỡi hắn xuống nướng ăn!
Vừa ăn vừa nhìn đám sinh linh trong góc tường, cười nham hiểm nói: “Các ngươi cũng muốn ăn sao?”
Đám sinh linh trong góc tường nào dám nói tiếp, vội vàng lắc đầu lia lịa.
Thì thào nói nhỏ: “Không dám, không dám! Mấy vị cứ dùng!”
Lúc này, cách thành trì tám trăm dặm, một chiếc kiệu lớn đang bay nhanh về phía thành trì, phía dưới có hàng triệu quân Nhân tộc đang điên cuồng tàn sát hung thú.
Trên kiệu có một người đàn ông trung niên mặc long bào ngũ trảo, vẻ mặt uy nghiêm, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, xung quanh là rất nhiều văn thần võ tướng!
Trong số đó, một đạo nhân mặc đạo bào, tay cầm phất trần bước ra, trầm giọng nói:
“Bệ hạ, tám trăm dặm phía trước có một tòa thành! Có thể tạm nghỉ ở đó!”
“Được! Đến đó!”
Một vị tướng quân mặc giáp bay lên trời, hét lớn:
“Toàn quân tăng tốc, mục tiêu tám trăm dặm phía trước!”
Trong thành, Chu Khung đang ăn thịt hổ, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn về phía xa! Những người khác cũng nhận ra điều khác thường, đồng loạt nhìn về phía đó!
Lúc này, mặt đất khẽ rung chuyển, chỉ thấy từ phía xa, một đội quân hùng hậu đang tiến đến với tốc độ cực nhanh, phía trên là một chiếc kiệu lớn!
Trên kiệu có rất nhiều văn thần võ tướng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc long bào ngũ trảo!
Quân đội nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ hung thú xung quanh thành trì, sau đó đứng trước thành, tọa kỵ trên không cũng dừng lại phía trên!
Chu Khung dẫn theo đám người Ma giáo chậm rãi bay đến trên không thành trì, hai bên giằng co với nhau!
Nam tử trung niên trên Thiên Mã tọa nhìn Chu Khung, trầm giọng nói: “Trẫm là Sở Hùng, hoàng đế Đại Càn hoàng triều, cai quản Không Châu!”
Chu Khung mặt không chút thay đổi, trầm giọng đáp: “Bản tọa là Chu Khung, Giáo chủ Ma giáo, trấn giữ Dương Châu!”
Hai người đều cảm nhận được uy áp từ đối phương, phải biết Chu Khung dựa vào Thần Ma Đao có thể dễ dàng chém giết cao thủ Bán Thánh cửu trọng, nhưng Sở Hùng đối diện chỉ là Bán Thánh bát trọng, lại cho hắn cảm giác không thể nào giết chết!