Chương 210: Thiên Vận chi tử bị lừa
“Rất đen tối!” Trần Hạo thuận miệng đáp lại nàng một câu.
“Sư huynh, chúng ta đi đâu đây, có xa không?”
“Sư huynh phát hiện một chỗ thú vị ở bên ngoài, nơi đó có rất nhiều kỳ trân dị thú, dẫn muội đi xem!”
“Tốt, vậy đi nhanh đi!”
Bên kia!
Trong Vệ thành, Trần Hạo đang nhanh chóng đuổi theo bóng đen, vừa rồi hắn phát hiện bóng đen đã bắt đầu công khai theo dõi mình, cho nên muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng.
Hai người nhanh chóng xuyên qua thành trì, Trần Hạo phát hiện bóng đen phía trước đang không ngừng đi vòng quanh, căn bản không có hướng đi rõ ràng!
Sau nửa canh giờ, Trần Hạo rốt cục chặn được bóng đen trong một con hẻm, đánh giá bóng đen đối diện, trên mặt hắn ta đeo mặt nạ kim cương, một bộ chiến bào màu đen, tu vi Bán Thánh tứ trọng, toàn thân tỏa ra ma khí, rõ ràng không phải nhân vật chính đạo.
Nếu như hắn không đoán sai, đối phương hẳn là người trong Ma Giáo vừa chiếm cứ tòa Vệ thành này! Nhưng tại sao phải theo dõi mình? Trong mắt Trần Hạo lóe sáng, phảng phất nghĩ tới một khả năng.
Mang mặt nạ kim cương chính là Thiên Nhất, hắn nhìn Trần Hạo chặn đường mình.
Nghi hoặc hỏi: “Vị huynh đài này, người chặn đường tại hạ có chuyện gì?”
Trần Hạo nhìn Thiên Nhất đối diện bắt đầu giả ngu, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, nhanh chóng hỏi.
“Nói, ngươi là ai, vì sao theo dõi ta, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Thiên Nhất cười lạnh một tiếng,“Hừ, nực cười, ta khi nào theo dõi ngươi? Ta chỉ là lúc rảnh rỗi đi dạo mà thôi!”
“Đi dạo? Ngươi xem ta là kẻ ngốc sao? Nói mau!” Trần Hạo nhìn chằm chằm Thiên Nhất.
“Không có gì để nói. Ta biết ngươi đang che giấu tu vi, nhưng trong thành này cấm động võ! Ngươi có thể làm gì ta?” Thiên Nhất trêu tức nói!
Trần Hạo sững người, hắn nói không sai, mình thật sự không thể làm gì hắn ta! Vệ thành này có chỗ khó chịu như vậy, tu vi cao đến đâu cũng không thể động võ, tất nhiên cũng không có cách nào ép hỏi người khác!
“Ta còn muốn hỏi ngươi, ở trong thành theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi có sở thích đặc biệt gì?”
Sắc mặt Trần Hạo sa sầm, ngươi mới có sở thích đặc biệt ấy!
Nhưng nhìn đối phương một bộ dáng muốn nói chuyện đến cùng với mình, hắn dường như đã hiểu được mục đích của hắn ta!
Sắc mặt bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Ngươi đang cố tình câu giờ? Nếu ta đoán không sai thì ngươi là người của Ma Giáo, cố ý dẫn ta ra ngoài, muốn điệu hổ ly sơn!
Mục tiêu của các ngươi là Triệu Linh, nhưng nàng chỉ là một võ giả Đại La cảnh nhỏ bé, có gì đáng để các ngươi chú ý? Cho nên mục đích của các ngươi chính là bắt nàng để uy hiếp ta!”
Thiên Nhất tà ác cười lớn một tiếng.
“Đúng là thông minh đấy, đáng tiếc bây giờ mới biết thì đã muộn! E rằng tiểu sư muội của ngươi đã…”
Sắc mặt Trần Hạo lúc này không chút thay đổi, nhìn Thiên Nhất như nhìn kẻ ngốc:
“Quả nhiên kẻ tu luyện ma đạo đều là lũ võ giả đầu óc chỉ toàn giết chóc, một trò điệu hổ ly sơn đơn giản rõ ràng như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ mắc lừa sao? Hay là ngươi đang lo lắng cho người của các ngươi? Ngươi đoán xem kẻ bị dẫn dụ ra ngoài có phải Triệu Linh hay không?”
Thiên Nhất nghe vậy, thân hình liền khựng lại, vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó nhìn Trần Hạo đối diện, lạnh lùng nói: “Tốt, ngươi rất tốt, ta nhớ kỹ ngươi!”
Nói xong, thân hình Thiên Nhất dần biến mất trước mặt Trần Hạo!
Trần Hạo không đuổi theo hắn nữa, bởi vì đuổi theo cũng vô ích, liếc mắt nhìn về phía ngoài thành, hắn nhanh chóng bay đi!
Bên kia!
Bên ngoài Vệ thành, Trần Hạo mang theo Triệu Linh bay càng lúc càng xa, nhưng lại không hề chú ý tới sắc mặt Triệu Linh phía sau bỗng trở nên kỳ dị!
Nàng ta đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
“Sư huynh, huynh nói xem Chu Khung Ma Giáo kia rốt cuộc là thứ gì, cũng dám lập ra quy củ như vậy, chẳng phải chỉ là giết Huyết Long sao?”
Trần Hạo không đáp lời, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Triệu Linh không dừng lại, tiếp tục nói.
“Ta thấy Chu Khung kia sống không được bao lâu nữa đâu, huynh nói có đúng không? Vị giả sư huynh của ta!”
Trần Hạo phía trước nghe vậy, lập tức dừng lại, nhìn Triệu Linh phía sau, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc!
Hắn lạnh lùng lên tiếng!
“Ngươi phát hiện từ lúc nào, ta lộ sơ hở ở đâu?”
Trong mắt Triệu Linh hiện lên một tia khinh thường,
“Thuật dịch dung tầm thường, tiểu đạo mà thôi, chẳng qua ngươi quả thật có chút bản lĩnh, nếu không phải…, thật sự rất khó phát hiện!”
Trần Hạo nghe vậy, cười lạnh một tiếng, thân hình bắt đầu biến đổi không ngừng, cuối cùng biến thành một nam tử mặc hắc bào, đeo mặt nạ đồng xanh! Chính là Hoàng Nhất Ma Giáo!
Hoàng Nhất nhìn Triệu Linh Nhi đối diện, cao giọng nói.
“Tiểu đạo thôi, chẳng phải ngươi cũng sập bẫy rồi sao!”
“Ngươi thật sự cho rằng cái bẫy đơn giản như vậy có thể lừa được ta sao?”