Chương 295: Triệu Lập ngây ngốc 2
Chu Khung không nghĩ thêm nữa, mang theo Ma Hổ Vương, Đại Bạch cùng bay về phía biên giới trận pháp. Hiện tại việc quan trọng nhất là tiến vào chủ trận pháp, thu hoạch được truyền thừa của Dịch Lão, như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, đột phá tu vi, thuận tiện giết Triệu Lập!
Thời gian nhanh chóng trôi qua!
Bên kia trận pháp, Triệu Lập vừa bước vào một thế giới băng sơn, còn chưa đợi hắn phá giải cờ dở, một bóng người áo bào xám đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn!
Triệu Lập giật mình!
Dịch Lão!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, đây là ảo ảnh hay là cái gì khác? Triệu Lập lập tức đề phòng!
Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của Triệu Lập, Dịch Lão vung tay lên, thế giới băng sơn ban đầu trong nháy mắt bắt đầu biến đổi. Băng sơn chậm rãi tan ra, không bao lâu sau biến thành một biển lửa. Dịch Lão lại vung tay, thế giới lần nữa trở lại thành sông băng!
Triệu Lập nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt liền xác nhận, người có thể dễ dàng khống chế quy tắc trong trận pháp như vậy, chính là Dịch Lão chân chính!
“Triệu Lập, bái kiến tiền bối!”
Triệu Lập lập tức cung kính hành lễ.
“Tiểu hữu không cần đa lễ!”
Dịch Lão mỉm cười. Ông ta rất thích thái độ của Triệu Lập, biết tiến biết lui, biết tôn trọng tiền bối, rất giống với tính cách của ông ta!
“Không biết tiền bối có chuyện gì phân phó?”
“Ngươi có muốn có được truyền thừa của ta không?” Dịch Lão nhìn Triệu Lập với ánh mắt tha thiết.
“Vãn bối đương nhiên muốn, nhưng vãn bối muốn dựa vào nỗ lực của bản thân mình để có được. Vãn bối tin tưởng trong tám trăm thiên kiêu, luận về đánh cờ, vãn bối tự nhận là đệ nhất!” Triệu Lập cung kính nói.
Triệu Lập không phải tự tin mù quáng. Ngón tay vàng đầu tiên của hắn, Phúc lão, chính là một bậc thầy đánh cờ. Dưới sự chỉ dạy của Kỳ lão, đánh cờ của hắn đã vượt xa người cùng thế hệ. Hơn nữa, số người tu luyện đánh cờ vốn đã ít, trình độ đánh cờ của tám trăm thiên kiêu này cũng chỉ là mới chạm đến mà thôi!
Về phần Chu Khung kia, hắn ta căn bản là không biết chơi cờ, trong thế giới này không chết đã là may mắn lắm rồi, lấy gì mà tranh giành với hắn? Cho nên Triệu Lập tự tin mình nhất định có thể tiến vào chủ trận pháp trước tiên!
Dịch Lão nhìn Triệu Lập với vẻ mặt tự tin, đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu. đánh cờ của ngươi quả thực rất tốt, nhưng có người lại được buff tràn trề đấy!
“Tiền bối vì sao lại lắc đầu? Chẳng lẽ người không tin tưởng vãn bối?” Triệu Lập nhìn thấy Dịch Lão lắc đầu, nghi hoặc hỏi.
“Ngươi có biết quy tắc của thế giới Kỳ Đạo này của ta không?”
“Không biết lắm.”
“Trong đánh cờ thế giới của lão phu trận pháp nhiều như lông trâu, mỗi lần ngươi phá một trận pháp sẽ được truyền tống đến trận pháp kế tiếp, liên tục phá ba mươi sáu cái là có thể tiến vào chủ trận pháp!”
Triệu Lập nghe xong, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, bởi vì lúc này hắn đã phá giải mười tám trận pháp, nói cách khác chỉ cần phá giải thêm mười tám trận pháp nữa là có thể tiến vào chủ trận pháp!
“Tiền bối, không biết tốc độ phá trận của những người khác thế nào?”
“Tám trăm thiên kiêu khác, nhiều nhất cũng chỉ phá được mười trận pháp, chẳng qua…” Dịch Lão thở dài.
Triệu Lập nghe ra lời Dịch Lão có ẩn ý, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lão.
“Tự ngươi xem đi!” Dịch Lão vung tay, trước mặt hiện ra một thủy kính, bên trong phản chiếu một cảnh tượng.
Triệu Lập vội vàng nhìn lại, trực giác mách bảo hắn sắp được chứng kiến chuyện ngoài ý muốn!
Chỉ thấy trong thủy kính là một dãy núi, bên rìa vách núi có hai bóng người và một con chó mực!
Chó má!
Không thể nào!
Mẹ kiếp, chuyện này không thể nào!
Triệu Lập sững sờ, hắn vừa nhìn thấy cái gì thế này? Chu ma đầu kia thế mà vẫn thản nhiên ngồi trên ghế Ma Long, bên cạnh còn có một tên thuộc hạ!
Tên kia vậy mà chẳng hề hấn gì, chẳng phải lúc này hắn ta phải chịu đủ loại trừng phạt sao? Phải biết rằng cho dù với thực lực đánh cờ của mình, hắn cũng phải chịu đựng vô số dày vò!
Hiện tại cả người hắn vẫn còn đau nhức, thế mà Chu Khung kia lại bình an vô sự!
Còn nữa, con chó mực kia từ đâu chui ra vậy? Nó còn đang gặm cắn trận pháp, hơn nữa còn cắn nát được. Trận pháp này yếu như vậy sao? Vậy mà mình phải vất vả phá giải!
Triệu Lập cố kìm nén xúc động muốn lao vào gặm cắn trận pháp của mình, nhìn Dịch Lão tức giận hỏi:
“Tiền bối, chuyện này là sao? Con chó kia từ đâu chui ra? Tại sao trận pháp của thế giới này lại có thể bị cắn nát?”
Dịch Lão có phần xấu hổ, dù sao quy tắc là do lão đặt ra, vậy mà lại bị người ta tìm được sơ hở, lão cũng bó tay!
“Con chó đen kia hẳn là thú nuôi của Chu Khung, còn việc nó có thể cắn phá trận pháp có lẽ là thiên phú của nó.” Nói xong, lão nhìn Triệu Lập vẻ mặt háo hức muốn thử, vội vàng nói: “Ngươi chắc chắn cắn không được đâu, ngay cả Tôn Giả bình thường không cắn nổi!”