Chương 514: Cơ Duyên của Vương Hàn 2
Rầm!!!
Vương Hàn lắc đầu, trong mắt không ngừng lóe lên sát ý!
Vù…!
Trong hư không, một trận run rẩy truyền đến, sau đó ba vị thống lĩnh dưới trướng Vương Hàn bước ra, mỗi người tay cầm một cỗ thi thể.
Ba vị thống lĩnh ném thi thể trong tay vào miệng Vương Hàn, sau đó đồng loạt khom người bẩm:
“Bái kiến Vương Thượng!”
“Vương Thượng, đây là hai khối lệnh bài chữ Đạo và một khối lệnh bài chữ Ma!”
Vương Hàn nuốt xong năng lượng trong ba cỗ thi thể, trong mắt loé lên tia sáng, thân thể hóa thành hình người, trầm giọng nói:
“Sa Thiên đâu, sao hắn chưa trở về?”
“Bẩm Vương Thượng, mệnh bài của Sa Thiên vừa vỡ, e là đã gặp phải cao thủ nào đó!” Một vị thống lĩnh cung kính đáp.
“Cao thủ gì chứ, có bảo bối ẩn thân của bổn vương ban cho mà cũng bị giết, thật là đồ vô dụng.” Một vị thống lĩnh khác bĩu môi nói.
“Ngươi! Sa Thiên dù sao cũng đã cùng chúng ta kề vai chiến đấu vạn năm, sao ngươi có thể nhục mạ hắn như vậy…”
“Đã chết rồi, có gì mà không thể nhục mạ…”
Hai vị thống lĩnh nhanh chóng tranh cãi, không ai chịu nhường ai!
Hừ!
Vương Hàn hừ lạnh một tiếng, hai vị thống lĩnh lập tức im bặt!
Nhìn hai kẻ vẫn còn bất phục, trong mắt Vương Hàn lóe lên tia lạnh lẽo. Những thủ hạ hắn thu phục, tuy rằng đều trung thành tuyệt đối với hắn, nhưng giữa chúng lại có hiềm khích rất lớn, nhất là những năm gần đây, đã bắt đầu có xu hướng sống chết mặc bây.
Ví dụ như hôm nay, Sa Thiên chết đi, bọn chúng chẳng những không chút thương xót, ngược lại còn không ngừng giễu cợt.
Nhưng Vương Hàn cũng chẳng để tâm, chỉ cần chúng trung thành với hắn là được!
“Thôi, chết là hết, thực lực của Sa Thiên không tệ, lại có bảo bối ẩn thân, hung thú ở đây không thể nào giết được hắn!”
“Kẻ giết hắn chắc chắn là đám thiên tài tham gia tuyển chọn, đợi bổn vương giết hết bọn chúng, báo thù cho Sa Thiên!”
Vương Hàn ngẩng đầu nhìn trời, lạnh lùng nói, giọng nói tràn đầy sát khí. Kiếp trước, hắn là kẻ giết chóc quả quyết, kiếp này cũng vậy.
“Vương Thượng anh minh!”
Ba vị thống lĩnh đồng thanh hô vang!
Nhưng vào lúc này, mũi kiếm trong đầu Vương Hàn bỗng chấn động dữ dội, một luồng chỉ dẫn khó hiểu xuất hiện trong lòng hắn.
Đây là?
Vương Hàn cả kinh, phải biết rằng mũi kiếm này là vật hắn vô tình có được từ kiếp trước, đời này cũng theo hắn cùng đoạt xá mà đến. Thậm chí Vương Hàn còn hoài nghi chính mũi kiếm này đã bảo vệ linh hồn của hắn, để hắn có thể trùng sinh.
Giờ mũi kiếm lay động, nhất định là có đại cơ duyên liên quan đến hắn đã xuất hiện!
Không dám do dự, Vương Hàn vung tay!
Từ đằng xa, hơn trăm hộ vệ đang ngồi ngay ngắn tu luyện bỗng chốc đứng dậy, bay đến sau lưng Vương Hàn!
“Xuất phát!” Vương Hàn quát lớn.
Mang theo ba đại thống lĩnh, hơn trăm cận vệ nhanh chóng bay về một hướng. Trên đường đi bọn họ không mảy may bận tâm đến hung thú, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Chờ khi Vương Hàn rời đi, trên một sườn núi nhỏ cách đó mười dặm, một con chó đen khoác áo choàng, vẻ mặt nham hiểm nhìn theo bóng dáng Vương Hàn đang khuất dần.
Sau đó, nó lấy ra một lá bùa truyền tin, nói vào trong:
“Lão đại, lão đại, ta đã tìm được mục tiêu. Bọn chúng hình như phát hiện ra thứ gì đó, hiện đang đi tìm bảo vật!”
Một lát sau!
Trong lá bùa truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Chu Khung:
“Theo dõi bọn chúng, nhất cử nhất động của tên kia đều phải báo cáo cho ta!”
“Vâng, lão đại!”
Con chó đen gật đầu, lập tức đuổi theo hướng Vương Hàn vừa đi. …
Thời gian thấm thoắt trôi qua…
Chẳng mấy chốc đã ba ngày trôi qua.
Hung thú trong tiểu thế giới này vẫn gầm rú không ngớt. Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, mười bảy vị thiên kiêu tiến vào đây giờ chỉ còn lại bảy tám người.
Tỉ lệ tử vong cao như vậy, e rằng ngay cả hai vị Tôn Giả đang ngồi trong địa cung chờ nhặt của hời không ngờ tới.
Bởi vì theo lệ thường, một tháng sau, số người còn lại sẽ nhiều hơn hai, khi đó bọn họ mới cần đặt ra thêm quy tắc mới để tuyển chọn.
Thế nhưng lần này lại xuất hiện hai kẻ phá đám ngoài dự liệu của bọn họ!
Một kẻ là Vương Hàn, kẻ còn lại là Chu Khung!
Bất kể là thân phận Thiên mệnh chi tử của Vương Hàn, hay là hành vi của một Ma đầu phản diện như Chu Khung, tất cả đều khiến lần tuyển chọn này trở nên hoàn toàn khác biệt. …
“Giết, giết hết cho ta, tất cả đều phải chết!”
Một thanh niên áo trắng không ngừng vung trường kiếm trong tay, chém giết hung thú xung quanh. Thế nhưng bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ.
Cả người nhuốm đầy máu tươi, trường kiếm trong tay cũng cầm không vững.
Hắn tên là Dương Vũ, vừa mới tập kích một gã thiên kiêu Ma đạo, cướp được một cái lệnh bài. Không ngờ lại đụng phải một con hung thú Đại Thánh đỉnh phong.
Thật vất vả đánh giết xong đối phương, bản thân Dương Vũ cũng bị thương đến căn cơ, bị thú triều truy đuổi khắp nơi.