Chương 557: Liên Sinh đột phá, Trương Hằng gặp nạn 1
Chẳng lẽ, Chu ma đầu sắp trở về?
Đường Vũ trong nháy mắt nghĩ đến khả năng này, trong lòng đột nhiên cả kinh, với thương thế hiện giờ, e rằng ngay cả Lục Tí Ma Thần đối diện cũng có thể lấy mạng hắn.
Nếu Chu ma đầu trở về, chỉ e mình chắc chắn phải chết!
Nghĩ đến đây, Đường Vũ lập tức nảy ra ý định chạy trốn, dù sao còn người còn của, hơn nữa đại thù của hắn còn chưa báo!
Hiện tại hắn không thể chết được!
“Lão huynh, phải ủy khuất ngươi rồi!” Đường Vũ nhìn trường thương trong tay lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra một tia không nỡ, sau đó là kiên quyết.
“Dùng thương hóa rồng, giết!”
Đường Vũ nắm đuôi thương, hét lớn một tiếng, trường thương trong tay trong nháy mắt hóa thành một con huyết sắc trường long khổng lồ!
Ngao!
Huyết sắc trường long phát ra một tiếng gầm bi thương, phảng phất như cảm nhận được số phận bị vứt bỏ của mình, sau đó mang theo uy lực kinh khủng, lao thẳng về phía Lục Tí Ma Thần!
Một kích này, thiên địa nổ vang, hư không chấn động!
Mà Đường Vũ lại không thèm nhìn trường thương lao ra, xoay người hướng phương xa bỏ chạy!
“Kiếm Sát!”
Liên Sinh nhìn huyết sắc trường long lao tới, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, điều khiển Lục Tí Ma Thần, vung ra một kiếm phá thiên!
Kiếm quang xé toạc đất trời, mang theo ý chí hủy diệt, đánh thẳng về phía huyết sắc trường long!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, không gian vạn dặm chung quanh hóa thành hư vô, từng cái hắc động khổng lồ xuất hiện, thật lâu không thể khép lại!
Ước chừng năm hơi thở sau, thiên địa mới dần dần bình ổn trở lại!
Giữa không trung, một thanh trường thương đứng thẳng, không ngừng rung động, đáng tiếc nó chỉ là tôn binh, mất đi chủ nhân chỉ huy, không thể nào phát huy ra uy lực nữa!
Bên trong Lục Tí Ma Thần, Liên Sinh nhìn trường thương, không có ý định đuổi theo Đường Vũ!
Một ngày một đêm đại chiến kịch liệt đã khiến cho đệ tử Ma Giáo kiệt quệ, tuy không hoàn thành được kỳ tích tru tôn.
Nhưng với tình trạng bị thương của Đường Vũ, ít nhất trong thời gian ngắn hắn không còn khả năng gây sóng gió nữa!
Vù…
Liên Sinh khẽ vươn tay, trực tiếp hút trường thương vào trong tay!
Sau đó giải tán Lục Tí Ma Thần, vô số đệ tử Ma Giáo đều tái mặt bay trở về Thiên Ma Phong khoanh chân ngồi xuống!
“Ôi, đây coi như lưỡng bại câu thương, với thương thế của đám đệ tử Ma Giáo, e rằng muốn khôi phục ít nhất cũng phải trăm năm!”
“Khôi phục lâu một chút mới tốt, đỡ cho Ma Giáo cứ gây sóng gió. Mới được bao lâu, chiến hỏa do Ma Giáo khơi mào đã lan ra khắp Dương Châu rồi!”
Đông đảo sinh linh vây xem từ xa nhìn từng tên đệ tử Ma Giáo sắc mặt trắng bệch, nhao nhao bàn tán.
Đệ tử Ma Giáo bị thương, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng sau một giấc ngủ, tông môn của mình đã bị Ma Giáo công hãm!
“Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon… Trời đất ơi!” Ngưu Đầu Nhân đang ngáp ngủ bỗng hét lên, chỉ về phía Ma Giáo, cả người run lẩy bẩy.
Khiến cho những sinh linh khác ngơ ngác, khó hiểu. Chuyện gì thế này, ngươi kích động làm gì?
Chẳng lẽ đám người Ma Giáo lại bắt đầu ăn cơm rồi!
Sau đó, tất cả đều nhìn về phía Thiên Ma Phong!
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tất cả đều chết lặng, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
“Cái này… cái này… chẳng lẽ ta bị hoa mắt sao?”
Chỉ thấy đám đệ tử Ma Giáo ngồi xếp bằng trên Thiên Ma Phong, lần lượt lấy ra từng viên đan dược Thánh cảnh, bỏ vào miệng như ăn kẹo.
Thậm chí bọn họ còn thấy một tên đệ tử chỉ bị thương nhẹ, miệng nhét đầy các loại đan dược Thánh Cảnh chữa thương!
Từng đợt đau lòng dâng lên trong lòng tất cả mọi người!
Thậm chí ngay cả ý niệm Tôn Giả trong hư không cũng run rẩy, như thể bị dọa sợ!
Đây quả thực là phung phí của trời!
“Đó đều là đan dược Thánh Cảnh đó! Lão phu năm xưa chỉ cầu một viên mà phải bỏ ra ngàn năm, vậy mà… Đó là đan dược đấy, các ngươi coi như cơm mà ăn sao?”
Một lão già dị tộc, nhìn đám đệ tử Ma Giáo dùng đan dược như cơm bữa, thống thiết nói.
Phải biết rằng đan dược Thánh Cảnh, viên nào cũng vô cùng quý giá, cho dù là cường giả cấp bậc Trưởng lão của một phương Thánh Địa, đối với đan dược Thánh Cảnh cũng đều xem như trân bảo.
Nếu không bị trọng thương thì tuyệt đối không nỡ dùng!
“Nghe đồn, đệ tử Ma Giáo ai cũng giàu có vô cùng, trước kia ta còn tưởng chỉ là lời phóng đại, bây giờ xem ra, đây nào phải giàu có, đây rõ ràng là thần hào!”
Một vị Thánh Chủ ung dung nói, giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Ngươi thế nào rồi? Thương thế đã hồi phục chưa?” Trên Thiên Ma phong, một tên Ma Giáo đệ tử quay sang hỏi đồng môn bên cạnh.
“Có lẽ không sao, chỉ là eo vẫn còn hơi đau, để ta thử dùng thêm một viên đan dược xem.”
Dứt lời, hắn lại lấy ra một viên Thánh Cảnh đan dược rồi ném thẳng vào miệng!
Ực…!