Chương 560: Một đòn toàn lực của Chu Khung 1

person Tác giả: Vô Liêu Tiểu Bạch A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,457 lượt đọc

Chương 560: Một đòn toàn lực của Chu Khung 1

“Liên Sinh sợ là nguy rồi, một kiếm này, bản tôn không dám chắc chắn có thể đỡ được.”

“Ôi, một đời thiên kiêu, hôm nay phải chết ở đây sao! Đáng buồn, thật đáng tiếc!”

Lúc này, tất cả đệ tử Ma Giáo trên không Thiên Ma phong nhìn thấy Trương Hằng ra tay đều phẫn nộ, lão già khọm này lại dám giết Đại tổng quản của bọn chúng.

Thật quá đáng!

Tất cả đệ tử Ma Giáo nhanh chóng tạo thành đại trận, Ma Thần sáu tay khổng lồ lại hiện ra!

Trên không trung, Liên Sinh nhìn trường kiếm đang chém tới, sắc mặt lạnh lùng, đang muốn dung nhập vào Lục Tí Ma Thần.

Đột nhiên, sắc mặt Liên Sinh biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lên hư không, phảng phất như cảm nhận được điều gì đó, thân hình dừng lại!

“Mẹ kiếp, sao hắn không né?”

Nhìn thấy Liên Sinh chẳng những không chỉ huy Lục Tí Ma Thần, ngược lại còn dừng lại, tất cả mọi người đều ngơ ngác!

Tên Liên Sinh này bị dọa choáng váng rồi, muốn chết hay sao!

Chẳng lẽ hắn không biết, cho dù dùng Lục Tí Ma Thần chèo chống cũng chưa chắc đã cản được, vậy mà lại đứng im!

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Liên Sinh chết chắc, đám đệ tử Ma Giáo đều lộ vẻ lo lắng.

Liên Sinh không thèm nhìn trường kiếm đang chém tới, mà về phía phía hư không cung kính nói:

“Thuộc hạ Liên Sinh, cung nghênh Giáo chủ trở về tổng đàn!”

Cái gì?

Chu ma đầu trở về rồi?

Nghe thấy lời nói của Liên Sinh, tất cả mọi người đều kinh hãi, ngay cả đám Tôn Giả ẩn nấp trong hư không cũng thót tim!

Tuy ngoài miệng nói không sợ, nhưng uy danh Chu ma đầu gây dựng trong nhiều năm qua, cho dù là Tôn Giả, cũng phải e ngại ba phần!

Vù…!

Trong hư không xuất hiện một tia chấn động!

Ngay sau đó, một cánh cửa ánh sáng khổng lồ đột ngột xuất hiện trên không trung Thiên Ma phong!

Từ bên trong cánh cửa ánh sáng tỏa ra ma khí nồng đậm cùng sát khí máu tanh!

Rống! Rống! Rống!

Tiếng Ma Long gầm rống vọng ra từ luồng sáng chói lòa, tựa như một vị Ma Thần sắp sửa giáng thế!

Lúc này đây, trường kiếm trong tay Trương Hằng chỉ còn cách Liên Sinh chưa đầy trăm trượng. Với tu vi Tôn Giả cảnh, khoảng cách ấy chẳng qua chỉ trong nháy mắt.

Thế nhưng Liên Sinh dưới ánh kiếm vẫn điềm nhiên bất động, cung kính cúi người, dường như nhân vật sắp giáng lâm còn quan trọng hơn cả sinh mạng của y.

“Ngươi dám ngông cuồng!”

Một tiếng quát kinh thiên động địa bỗng truyền ra từ trong cánh cửa ánh sáng. Ma khí cuồn cuộn hội tụ từ bốn phương tám hướng, hóa thành từng đợt sóng âm cuộn trào ập về phía Trương Hằng!

Sóng âm ma khí như có linh tính, lướt qua Liên Sinh đang cúi rạp người, hung hăng lao thẳng về phía Trương Hằng!

Ngông cuồng!

Ngông cuồng!…

Giờ khắc này, tâm trí của vạn vật chúng sinh trên thiên địa như bị hai chữ ấy bao phủ. Thậm chí, không ít kẻ tu vi thấp kém còn bị chấn động đến mức thất khiếu chảy máu, ôm đầu gào thét thảm thiết!

Chỉ là dư chấn đã khiến cho chúng sinh quan chiến cách đó vạn dặm thất khiếu chảy máu, huống hồ là Trương Hằng đang đứng ngay giữa tâm sóng âm!

Sóng âm ma khí khủng khiếp dễ dàng đánh tan kiếm quang của Kiếm Nhị Thập Nhị. Không những không hề suy giảm, nó còn hung hãn lao về phía Trương Hằng với tốc độ càng lúc càng nhanh!

“Không thể nào! Kiếm hóa Thái Cực! Cản lại cho ta!”

Trương Hằng gầm lên giận dữ, trường kiếm trong tay nhanh chóng vẽ thành một vòng tròn, liều mạng chèo chống!

Ầm!

Ầm ầm!

Mãi cho đến ba nhịp thở sau, sóng âm kinh thiên động địa mới dần dần tiêu tán. Hư không mười mấy vạn dặm xung quanh cũng chậm rãi khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Lúc này, những kẻ vây xem từ xa đã sớm thối lui đến mười mấy vạn dặm. Trên mặt tất cả đều là vẻ kinh hãi chưa từng có.

Ngay vừa rồi, không ít kẻ tu vi thấp kém đã bị dư chấn chấn động đến chết!

“Hu hu, hồ ly tinh ta mới mua, ta còn chưa kịp hưởng dụng… Giờ đã tan thành mây khói rồi!” Một tên Ngưu Đầu nhân nhìn về phía xa, gào khóc thảm thiết.

Tiểu thiếp mà hắn hết mực yêu chiều đã bị sóng âm vừa rồi chấn động đến mức hồn phi phách tán!

“Phì! Bây giờ mới biết khóc lóc thảm thiết, sao lúc nãy chạy trối chết, ngươi không biết mang theo ả ta?” Một tên đại hán khinh thường liếc nhìn tên Ngưu Đầu nhân đang gào khóc. Trong tay hắn vẫn còn đang ôm một con hồ ly tinh, ánh mắt không giấu nổi vẻ dâm tà.

Tên Ngưu Đầu nhân nhìn tên đại hán, rồi lại nhìn con hồ ly tinh trong lòng hắn, sắc mặt lập tức biến đổi, thất thanh kêu lên:

“Vị huynh đài này, chẳng hay ả hồ ly trong lòng ngươi… có phải là tiểu thiếp của ta hay không? Thì ra nàng ấy chưa chết! Không biết huynh đài có thể trả lại nàng ấy cho ta hay không?”

Sắc mặt tên đại hán lạnh lùng, gằn giọng quát:

“Con hồ ly tinh này là do ta vừa mới nhặt được! Cái gì mà tiểu thiếp của ngươi? Ngươi còn dám nói năng bậy bạ, đừng trách ta ra tay độc ác!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right