Chương 588: Hay là nấu canh nhỉ?

person Tác giả: Vô Liêu Tiểu Bạch A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,765 lượt đọc

Chương 588: Hay là nấu canh nhỉ?

Một Điện chủ Thiên Tôn Cảnh, cộng thêm năm Phó Điện chủ Tôn Giả Cảnh, đó mới chỉ là thực lực bề nổi!

Ít nhất là Vạn Cổ Thanh này không nằm trong số đó!

Tuy nhiên, Chu Khung chẳng bận tâm, nếu bọn chúng dám đến Dương Châu trả thù, cùng lắm là hắn dốc hết bài tẩy, tru diệt toàn bộ là xong!

Vừa hay nhân cơ hội này dương danh Ma Giáo!

“Giết!”

Lời nói lạnh băng của Chu Khung vang vọng khắp nơi trong phạm vi mười mấy vạn dặm!

“Tuân lệnh!” Đông đảo cao tầng Ma Giáo đồng loạt cúi người lĩnh mệnh, sau đó hưng phấn lao xuống phía dưới!

Quỷ Điện này trước đây từng treo thưởng truy nã bọn họ, tuy chỉ là gian thương, nhưng đối với Ma Giáo mà nói thì đáng chết lắm rồi!

“Chu ma đầu, ngươi cứ chờ Quỷ Điện ta trả thù!”

Vạn Cổ Thanh nhìn đông đảo cao tầng Ma Giáo đang lao về phía đệ tử Quỷ Điện, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.

Hắn lập tức phóng người về phía xa, quyết định từ bỏ chống cự, chạy trốn!

Không sai, hắn sợ rồi!

Bởi vì hắn biết hôm nay đại thế đã mất!

Sức chiến đấu của đám đệ tử Quỷ Điện chẳng ra gì, lại thêm Chu ma đầu đáng sợ kia tọa trấn, Quỷ Điện Dương Châu chắc chắn sẽ bị diệt!

“Muốn chạy?” Nhìn Vạn Cổ Thanh bỏ chạy, Chu Khung cười khẩy.

Một bàn tay khổng lồ chậm rãi vươn ra, chụp về phía Vạn Cổ Thanh!

Thương Khung Sinh Tử Thủ!

Bàn tay càng lúc càng lớn, khí tức sinh tử trên đó không ngừng xoay chuyển, che khuất cả bầu trời!

Vừa mới bay được chưa đầy năm vạn dặm, Vạn Cổ Thanh bỗng cảm thấy bầu trời tối sầm lại, hắn vội ngẩng đầu lên thì thấy một bàn tay khổng lồ đang chụp xuống!

“Khà khà, có cần phải vậy không!”

Vạn Cổ Thanh thầm mắng một câu, Chu ma đầu này vậy mà thật muốn giết hết bọn chúng, cảm nhận được khí tức khủng khiếp trên bàn tay lớn, Vạn Cổ Thanh cảm giác được một trận tuyệt vọng.

Hắn có thể cảm giác được, mình không thể nào đỡ nổi một kích này!

“Thanh Thiên nhất chủng liễu, trợ ta phá thương khung!” Vạn Cổ Thanh hét lớn một tiếng, khóe miệng điên cuồng phun ra máu tươi!

Chỉ thấy trong thiên địa lại xuất hiện một cây liễu thông thiên, hướng bàn tay khổng lồ trên bầu trời đâm tới, đồng thời chính giữa cây liễu nứt ra, một thụ nhân nhỏ chưa đầy một mét nhanh chóng phá vỡ hư không bỏ chạy!

Ầm!

Bàn tay lớn của Thương Khung trực tiếp đập nát cây liễu thành tro bụi, uy lực kinh khủng khiến tất cả ngọn núi trong vòng vạn dặm đều bị san bằng thành hư vô!

Nếu như từ trên trời nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy trên mặt đất thình lình in hằn một bàn tay ấn khổng lồ mấy vạn dặm!

Như thể bị viễn cổ ma thần vỗ một chưởng!

Chu Khung nhìn Vạn Cổ Thanh biến mất trong hư không, ánh mắt lộ ra một tia lạnh như băng, lẩm bẩm:

“Chỉ là ve sầu thoát xác, cũng muốn chạy thoát khỏi tay bổn tọa, sao có thể!”

Chỉ thấy bàn tay khổng lồ trên bầu trời về phía phía hư không vồ một cái, một cỗ uy lực thôn phệ vô tận tỏa ra!

Vẻn vẹn chưa tới một hơi thở!

Một thụ nhân nhỏ liền hoảng sợ từ trong hư không bị bắt ra, rơi vào trong bàn tay Thương Khung, sau đó bắt đầu điên cuồng giãy giụa!

Đáng tiếc mặc cho hắn có giãy giụa thế nào không có chút tác dụng nào!

Bàn tay lớn nắm lấy tiểu thụ nhân nhanh chóng bay về phía trước!

Bịch!

Tiểu thụ nhân trực tiếp bị ném xuống trước mặt Chu Khung, toàn thân đã bị bàn tay lớn bóp nát xuất hiện từng vết nứt, ngay cả đứng thẳng lên cũng khó khăn!

Vạn Cổ Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Khung, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hiện tại hắn thật sự rất sợ chết, bản thân vất vả lắm mới đột phá đến Tôn Giả cảnh, làm sao cam tâm cứ như vậy mà chết đi!

Nghĩ lại vừa rồi mình đã lấy Thiên Tôn ra, Chu ma đầu này chẳng những không sợ, ngược lại càng thêm hung tàn!

Vậy là không ăn cứng, nên ăn mềm!

Phù phù!(??-)?

Vạn Cổ Thanh trực tiếp quỳ gối trước mặt Chu Khung, khóc rống nói:

“Chu giáo chủ, xin người tha cho ta, ta trên có mẹ già tám mươi vạn tuổi phải nuôi, dưới có hài đồng vạn tuổi gào khóc đòi ăn, ta không thể chết được!”

“Ta nguyện gia nhập Ma Giáo, trở thành phó giáo chủ, không… Đường chủ cũng được!”

Vạn Cổ Thanh nói xong, vẻ mặt lo lắng nhìn Chu Khung, nhưng trên mặt Chu Khung vẫn lạnh như băng, tựa như căn bản không nghe thấy hắn nói gì!

“Chu giáo chủ, người không nói gì, ta coi như người đồng ý!” Vạn Cổ Thanh vội vàng không biết xấu hổ nói.

Chu Khung ngồi trên ghế Ma Long, nhìn vẻ mặt mặt dày của Vạn Cổ Thanh, trong mắt toát lên một tia lạnh lùng, muốn trực tiếp chụp chết hắn!

Lúc này Đại Bạch ở bên cạnh liếc nhìn Vạn Cổ Thanh, rồi quay sang nói với Chu Khung:

“Lão đại, nếu Tiểu Thụ Nhân này không có tác dụng gì, hay là cho ta chơi một chút?”

Chơi một chút?

Vạn Cổ Thanh lúc này quả thực choáng váng, con chó đen này muốn chơi ta sao? Chết tiệt, bản tôn là Tôn Giả, ngươi dám xem là đồ chơi, còn muốn chơi một chút!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right