Chương 964: Phát thưởng, Cứu Thần Tô
Phương Càn cũng chẳng hỏi làm thế nào, bởi chuyện này rất đơn giản, Ma Giáo đã đóng quân ở Trung Vực rồi!
Vậy chỉ cần đi cướp đoạt tài nguyên Trung Vực là được, dù sao thế lực phụ cận Sa Châu này, thế lực nào mà chẳng từng phái binh đánh Ma Giáo!
“Đa tạ Giáo chủ ban thưởng!”
Các cao tầng Ma Giáo nhao nhao khom người tạ ơn!
“Từ hôm nay, các thế lực trong Ma Vực được miễn trừ cống nạp trăm năm, đồng thời đem giọt thần tủy này đưa cho Thần Tôn.”
Chu Khung lạnh lùng nói, đồng thời phất tay ném một giọt thần tủy về một hướng trong đại điện.
Vù…!
Một nam tử mặc áo bào đen, mặt đeo mặt nạ hoàng kim xuất hiện, đưa tay tiếp nhận thần tủy, khom người nói:
“Tuân pháp chỉ!”
Nói đoạn, thân hình hắn chậm rãi tiêu tán giữa thiên địa!
“Liên Sinh, Bạch Hạo Thiên, hai ngươi hãy dẫn ma binh đi một vòng đến các thế lực phụ cận Sa Châu, đòi chút tài nguyên.”
“Các cao tầng khác, hãy dẫn dắt đệ tử cố gắng tu luyện. Mười năm, bổn tọa muốn trong vòng mười năm, sẽ đứng trên đỉnh phong của thế giới này.”
Chu Khung vỗ ghế, huyết sát toàn thân phóng lên tận trời, khí phách cuồn cuộn áp đảo cả đại điện!
Dường như hắn đăng lâm đỉnh phong, chỉ là vấn đề thời gian!
Nghe Giáo chủ nói năng đầy khí phách, tất cả cao tầng Ma Giáo đều lộ vẻ mặt kích động, nhao nhao hét lớn:
“Thuộc hạ xin nghe lệnh, nhất định không để Giáo chủ thất vọng!”
Tiếng rống kinh thiên động địa, chấn động cả vòm trời, khiến cho toàn bộ sinh linh trong Ma Vực đều phải chú ý!
Hải Vực!
Trên một hòn đảo khổng lồ, từng dãy đại điện nguy nga tráng lệ dựng đứng, chính là trụ sở mới của Thần tộc!
Bên trong đại điện trung tâm!
Thần Tôn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, khí tức toàn thân yếu ớt, tử khí tràn ngập, rõ ràng là đã sắp dầu hết đèn tắt.
Phía dưới, đông đảo cao tầng Thần tộc đều lộ vẻ mặt bi thương, đặc biệt là lão già áo bào trắng cầm đầu, hai mắt đỏ bừng.
“Chủ thượng, người không nên đi, càng không nên dùng bí pháp để tăng thực lực lên tới trạng thái đỉnh phong.”
“Ài, thân thể chủ thượng hiện tại đã bị bí pháp phản phệ, dầu hết đèn tắt, e là tuổi thọ không còn được một ngày.”
Các cao tầng Thần tộc bi thương nói.
Thần Tôn là trụ cột của Thần tộc cũng là tín ngưỡng của đệ tử Thần tộc, nếu hắn chết đi, Thần tộc cũng sẽ suy bại.
“Chớ bi thương, bổn tôn tung hoành Đông Vực mấy triệu năm, lúc trẻ từng tranh giành Thiên Kiêu Bảng, lúc già từng diệt trừ Đế Giả, đã không còn gì hối tiếc.”
“Sau khi bổn tôn chết, Thần tộc từ nay về sau sẽ nghe theo hiệu lệnh của Ma Giáo, các đệ tử ưu tú cứ đưa đến Ma Giáo tu luyện.”
Thần Tôn mở mắt, bình tĩnh nói, trong giọng nói không hề sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Dứt lời!
Khí thế trên người Thần Tôn bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, càng ngày càng yếu ớt, ngay khi sắp hoàn toàn biến mất!
Vù…!
Một trận chấn động vang lên!
Chỉ thấy một nam tử khoác áo bào đen, mặt đeo hoàng kim diện cụ đột ngột hiện thân giữa đại điện, tay áo phất lên, đánh ra một giọt kim sắc dịch thể bay về phía Thần Tôn.
Bộp!
Kim sắc dịch thể lập tức dung nhập vào trong cơ thể Thần Tôn!
“Bạo gan! Ngươi là kẻ phương nào dám cả gan… Mẹ nó…”
áo bào trắng lão già định chất vấn nam tử đeo hoàng kim diện cụ nhưng lời còn chưa dứt, thần sắc bỗng chốc đờ đẫn!
Chỉ thấy!
Theo kim sắc dịch thể dung nhập!
Thần Tôn vốn đã gần đến hồi vẫn lạc, khí thế trên người bắt đầu tăng mạnh, hơn nữa càng lúc càng cường thịnh!
Chưa đầy ba hơi thở!
Khí thế trên người Thần Tôn đã khôi phục đến hơn sáu phần, song nhãn mở ra, nhật nguyệt bên trong không ngừng luân chuyển!
“Chuyện này… sao có thể? Chủ thượng, người đã khôi phục rồi! Chủ thượng, người không phải chết, thật tốt quá, thật sự là quá tốt rồi!”
áo bào trắng lão già nhìn thấy Thần Tôn khôi phục, chỉ trong nháy mắt kích động đến mức nói năng lộn xộn, lời nói khó mà rõ ràng!
Lúc này!
Thần Tôn cảm nhận được trong cơ thể đã khôi phục sáu phần thực lực, trong song nhãn hiện lên một tia khó tin.
Nhìn nam tử đeo hoàng kim diện cụ trước mặt, trong đầu phảng phất nhớ ra điều gì, trầm giọng hỏi:
“Các hạ là đệ tử Ma Giáo tứ bộ?”
“Địa bộ thủ tọa Địa Nhất, phụng mệnh Giáo chủ, thấy công lao chinh chiến của ngươi, đặc biệt ban thưởng một giọt thần tủy.”
Địa Nhất nhìn Thần Tôn lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp xoay người, biến mất khỏi đại điện.
Có thể nói là: Tới vô ảnh, đi vô tung!
Cứu người trong cơn nguy khốn, đoạt mạng trong vô hình!
Địa bộ thủ tọa!
Giáo chủ ban thưởng!
Thần Tôn nhìn Địa Nhất biến mất, trong song nhãn hiện lên một tia kích động, lập tức đứng dậy, về phía phía tổng đàn Ma Giáo cung kính khom người:
“Đa tạ Giáo chủ đại nhân ban thưởng!”
“Từ nay về sau, Thần tộc bằng lòng trở thành mũi kiếm của Ma Giáo, bổn tọa cũng bằng lòng vì Ma Giáo khai cương thác thổ, để báo đáp ân tình này!”