Chương 985: Tập thể xem bói ăn vạ 2
Bọn họ đều biết thân phận của lão già này, Bắc Giang - Các chủ Thiên Cơ Các, một trong những đại lão đứng đầu Trung Vực!
Đặc biệt là Ma Hổ Vương, ánh sáng trong mắt không ngừng lấp lóe, lúc trước hắn căn bản không nghĩ tới thân phận của Bắc Giang!
Ngay cả hiện tại, hắn không nhìn ra Bắc Giang là cường giả cảnh giới Đế Giả, rõ ràng là đã dùng bí pháp nào đó để ẩn giấu khí tức!
“Bắc Giang!”
Liên Sinh nhìn Bắc Giang âm lãnh thốt ra hai chữ!
“Là ta!”
Bắc Giang gật đầu với Liên Sinh, không phủ nhận thân phận của mình, mà cẩn thận đánh giá mấy chục vị cao tầng Ma Giáo này.
“Thật sự không thể tưởng tượng nổi, mấy chục vị khí vận kinh thiên chi tử, vậy mà lại cùng lúc xuất hiện ở một thời đại.”
“Chẳng lẽ Thiên Võ đại lục muốn một lần nữa khôi phục lại vinh quang thời viễn cổ hay sao, thật khó có thể tưởng tượng nổi.”
“Không đúng, cho dù là thời đại viễn cổ cũng sẽ không xuất hiện nhiều khí vận chi tử cùng thuộc một thế lực như thế.”
Bắc Giang càng xem càng kinh hãi.
Tuy rằng Thiên Kiêu Bảng là do Thiên Cơ Các hắn lập ra, đối với cao tầng Ma Giáo hắn cũng tương đối hiểu rõ!
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, cho dù là tâm cảnh Đế Giả như hắn cũng khiếp sợ vô cùng!
Hắn không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là tồn tại như thế nào, có thể khiến cho nhiều người có khí vận như vậy cam tâm trạng nguyện thần phục!
“Các vị tiểu hữu tới đây là có chuyện gì, là muốn xem bói chăng?”
Bắc Giang chỉ vào quầy hàng của mình, mặc dù hắn biết mình đánh không lại Chu Khung nhưng không quá e ngại!
Thủ đoạn bảo mệnh của hắn có rất nhiều, cho dù phải đối mặt Chu Khung, hắn cũng có lòng tin có thể an toàn đào tẩu!
Rầm! Rầm! Bành…!
Liên Sinh phất tay ném ra mười kiện đỉnh cấp Tôn binh, lạnh giọng nói:
“Bản Tổng Quản đã sớm nghe danh Các chủ Thiên Cơ Các suy tính vô song thiên hạ, vậy ngươi hãy thử suy tính vận mệnh cho những huynh đệ này của ta xem.”
“Nếu ngươi tính đúng, mười kiện Tôn binh này chính là thù lao, còn nếu ngươi dám nói dối, Thiên Cơ Các không cần tồn tại nữa.”
Dứt lời!
Liên Sinh liếc mắt nhìn mười hai Ma Vương!
Mười hai Ma Vương hiểu ý, lập tức bộc phát khí thế toàn thân, tạo thành một đại trận ngăn cách trong phạm vi mười dặm!
Lúc này cho dù là Đế Giả, không thể nhìn thấu tình huống trong phạm vi mười dặm quanh quầy bán mệnh, trừ phi bọn họ tự mình xông vào!
“Khà khà, lão tử cởi cả quần rồi, ngươi lại lập trận pháp ngăn cách, thật quá đáng!”
“Ôi, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể xem kịch hay, không ngờ chỉ có thế này…”
Vài cường giả vừa phát hiện dị thường vội vàng chạy đến, liền nhìn thấy một cái trận pháp ngăn cách, chỉ đành bất đắc dĩ rời đi!
Trong trận pháp!
Bắc Giang nhìn sâu vào Liên Sinh!
Sau đó lấy ra một cái mâm tròn, phía trên đạo lực tràn ngập, rõ ràng là một kiện Đế binh đỉnh cấp!
“Còn giàu có thật!”
Ma Hổ Vương nhìn thấy đế binh trong tay Bắc Giang bèn lẩm bẩm một câu.
Chỉ thấy!
Bắc Giang kết một đạo ấn quyết, trực tiếp đánh vào trong mâm tròn!
Vù…!
Một con quái thú tướng mạo kỳ lạ từ trong mâm tròn hiện ra, trong hai tròng mắt đạo đạo phù lục vận chuyển, nhìn về phía Bạch Hạo Thiên!
Cùng lúc đó, trong hai tròng mắt của Bắc Giang cũng đồng dạng có phù lục vận chuyển, vậy mà lại giống hệt như hai con mắt của quái thú!
Một hơi thở!
Hai hơi thở!
Ước chừng năm hơi thở sau!
Bắc Giang bắt đầu run rẩy kịch liệt, phảng phất như nhìn thấy điều gì đó chẳng lành, lại lần nữa nhìn về phía Ma Hổ Vương!
“Không đúng, điều này sao có thể…!”
Bắc Giang không ngừng lẩm bẩm, hai mắt không ngừng đảo qua giữa các cao tầng Ma Giáo, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng bệch.
Phụt!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Bắc Giang phun ra!
Thế nhưng Bắc Giang lại chẳng hề để ý tới, khí thế toàn thân bắt đầu bộc phát, hai tay bắt đầu không ngừng kết ấn!
Phù lục trong hai mắt vận chuyển càng lúc càng nhanh, lại một lần nữa nhìn lướt qua tất cả cao tầng Ma Giáo!
Ầm!
Một tiếng chấn động!
Chỉ thấy Bắc Giang hai chân đạp một cái, trực tiếp nằm vật ra đất, toàn thân không ngừng co giật, bọt mép từ trong miệng không ngừng trào ra!
Liên Sinh:???
Bạch Hạo Thiên:??
Lý Trường Sinh:???
Giờ khắc này, trong đầu tất cả cao tầng Ma Giáo đều đồng loạt hiện lên hai chữ!
Ăn vạ
Ước chừng qua nửa nén hương!
Bắc Giang mới ngừng co giật, gian nan lấy từ trong ngực ra một viên đan dược chữa thương nuốt xuống!
Hô! Hô! Hô!
Sau khi nuốt đan dược, sắc mặt Bắc Giang rốt cục ổn định lại nhưng tóc trên đỉnh đầu chẳng còn một nửa!
Rõ ràng!
Vừa rồi suy tính, đối với hắn tiêu hao có thể nói là phi thường lớn, lớn đến nỗi lấy tu vi Đế Giả thất trọng của hắn không gánh nổi.