Chương 990: Thập Nhị Phẩm Kim Liên, đánh chó phải ngó mặt chủ 2
(Hư ảo quái ảnh: Ngươi đừng tới đây!)
Thế là trong thế giới hoang vu xuất hiện cảnh tượng quỷ dị, rõ ràng là quái ảnh hư ảo của kẻ cướp đoạt!
Lại bị cao tầng Ma Giáo điên cuồng truy sát, về sau giữa đám quái ảnh dường như đạt thành nhận thức chung, hễ nhìn thấy sinh linh Ma đạo là chạy!
Khiến cho những cường giả khác đều phẫn nộ, mẹ kiếp, ngay cả đám hư ảnh không có chút tư duy này cũng biết nhìn người mà bắt nạt!
Bắt nạt bọn chúng chưa đủ tàn nhẫn ư?
Đáng tiếc, bọn chúng cũng muốn đuổi theo Hư Ảnh mà chém giết, nhưng thường thường đuổi được một nửa thì lại đuổi đến tận đại bản doanh của người ta!
Kết quả ra sao, có thể tưởng tượng được!
Cơ bản đều là tự biến thành lương thảo miễn phí cho người ta, thậm chí có một vị Đế Giả bị vô số Hư Ảnh vây công đến suýt chết!
Nhưng đệ tử Ma giáo thì khác!
Sau khi đuổi đến hang ổ, thường thường còn chưa đợi đối phương kịp trở tay thì đã đột nhiên xuất hiện cơ duyên, đưa bọn họ rời đi!
Đúng vậy!
Chính là chọc tức người ta như vậy đó!
Cuối cùng khiến đám Hư Ảnh kia cũng bó tay, chỉ có thể ngầm đồng ý không trêu chọc đến đám sinh linh Ma đạo nữa!…
Thời gian chậm rãi trôi qua!
Bất tri bất giác đã nửa năm trôi qua!
Lúc này, cường giả tiến vào thế giới hoang vu đã chết đi vô số kể, nhưng cũng có rất nhiều người có được cơ duyên!
Nói đến kẻ tăng tiến khủng khiếp nhất!
Chắc chắn là các vị cao tầng của Ma giáo, dựa vào khí vận nghịch thiên, quả thật là bảo vật nhặt được đầy tay, cơ duyên muốn là có!
Từng người từng người một đều đột phá với tốc độ chóng mặt, thậm chí Ma Hổ Vương trực tiếp đột phá hai tầng cảnh giới, đạt đến Thiên Tôn tầng sáu!
Khoảng thời gian Ma Hổ Vương đột phá Thiên Tôn cảnh chưa đến mười năm, tốc độ kinh khủng như vậy đã được xem như là phá vỡ kỷ lục!
Những cao tầng khác của Ma giáo cho dù kém cỏi nhất cũng đột phá được một tầng tu vi, không cần phải nghĩ đến chuyện đợi đến khi cơ duyên này kết thúc!
Thiên kiêu bảng chắc chắn sẽ lại một lần nữa được các cao tầng Ma giáo làm mới, năm mươi vị trí đầu có khả năng sẽ bị bọn họ chiếm trọn!
Đương nhiên!
Nói đến người có được nhiều cơ duyên nhất, thật ra lại không phải đám người Ma giáo kia, mà là bộ đôi Cẩu Hùng!
Nếu nói đám cao tầng Ma giáo dựa vào khí vận nghịch thiên để được các loại cơ duyên chủ động tìm đến!
Thì hai tên Cẩu Hùng kia lại dựa vào việc cướp đoạt trắng trợn, trực tiếp đào mộ người ta, sau đó cướp đi cơ duyên!
Nếu gặp phải mộ có bố trí hậu chiêu, Chu Khung sẽ lập tức ra tay, trực tiếp diệt trừ chủ nhân của ngôi mộ!
Lấy lời của Đại Bạch mà nói thì chính là:
“Ngươi xem, ngươi đã mất xác rồi, bảo vật tự nhiên là vật vô chủ, Bạch gia ta lấy đi là nể mặt ngươi đấy.”
“Cái gì? Ngươi không nể mặt Bạch gia ta, chính là không nể mặt lão đại của ta, không nể mặt lão đại của ta, ngươi đáng chết!”
Một phen đạo lý rõ ràng, khiến cho vô số chủ nhân của các ngôi mộ “tâm phục khẩu phục” dâng hết bảo vật.
Dù sao thì: Đánh chó cũng phải ngó chủ!
Uy thế của Chu Khung thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho những chủ nhân phần mộ chỉ còn là một tia ý niệm kia căn bản không dám phản kháng!
Thậm chí có kẻ còn thảm hơn!
Ngay cả quan tài cũng bị Đại Bạch lấy mất! (??????)
Trong một sơn động!
Chu Hư Không ung dung ngồi trên ma long bảo tọa!
Phía trước, Đại Bạch vẫn đang ra sức cắn xé một đạo trận pháp, khi nào mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, để Hắc Tử xoa bóp vai cho mình.
Miệng còn lẩm bẩm:
“Thanh minh thời tiết vũ phân phân, bổn tọa mang Hắc Tử đào mộ phần nhà ngươi!
Đừng nói trước không đường tri kỷ, Bạch gia gia đến thăm ngươi đây!”
Dứt lời!
Đại Bạch lại hăng hái, lao vào cắn xé trận pháp, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
Cho dù với tâm lý đã đào bới vô số lăng mộ ở Trung Vực của nó, không thể nào khống chế nổi trước nhiều bảo mộ trân quý như vậy!
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên!
Chỉ thấy trận pháp bảo vệ chỉ trong nháy mắt sụp đổ, một thông đạo hình xoáy nước dài hun hút hiện ra!
“Lão đại, xong rồi, bên trong chắc chắn có bảo bối, ta ngửi thấy khí tức của Phật bảo.”
“Kẻ được chôn cất bên trong chắc chắn là cường giả Đế Giả đỉnh cấp, thậm chí có thể là cường giả cảnh giới bán bộ Đại Đế.”
Đại Bạch cười hì hì nói với Chu Hư Không.
Giọng điệu tràn đầy ý tứ muốn lấy lòng, cái đuôi không ngừng ve vẩy, như thể đang nói, ta giỏi nhất.
Phật bảo!
Chu Hư Không nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia khác thường.
Có Phật bảo, tu vi còn ở cấp bậc Đế Giả đỉnh phong, rất có thể đây là lăng mộ của Phật Tổ năm xưa.
“Theo lẽ thường, truyền thừa trong lăng mộ này phải là cơ duyên của Liễu Ngữ mới đúng, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?”