Chương 104: Cố Tình Gây Khó Khă

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,422 lượt đọc

Chương 104: Cố Tình Gây Khó Khă

Có câu…Cùng nghề chính là oan gia.

“Hân hạnh, hân hạnh a.” Liêu Giáp hai tay ôm quyền.

"Khách khí, khách khí." Mặt thẹo.

“Đóng cửa, bắt người!” Liêu Giáp bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Cầm vũ khí."

Một loạt âm thanh đóng cửa ầm ầm, tiểu nhị đến đầu bếp đều lao ra. Dao bếp, băng ghế, chày cán bột mỳ tất cả đều là vũ khí, phần phất một tiếng liền vây quanh tên mặt thẹo và Thanh xà.

Tên mặt thẹo sững sờ, đây mà là một tên lưu manh sao, rõ ràng là một đám lưu manh đây này.

“Các đại gia, muốn đánh cứ đánh, không dám kêu một tiếng, là bọn ta sai rồi, đánh chết cũng không cần các người chôn, nhưng nếu đánh không chết, các người cũng phải đền ngân lượng.”

Nói xong, hai người nằm rạp trên mặt đất, thân thể cuộn thành một đoàn, lấy tay bảo vệ đầu.

Ánh mắt Liêu Giáp nhìn về phía Tô Anh, cô nhẹ lắc đầu. Đánh, chung quy cũng không thể đánh, tiệm của chúng ta cũng không có quy tắc đánh khách.

“Hai vị, đứng lên nói rõ, rốt cục muốn làm thế nào?”

“Đã thế thì trong vòng ba ngày, đóng cửa ngừng kinh doanh, cút ra khỏi thành Lạc Diệp, nếu là không đáp ứng, thì hãy đợi đấy."

Hai tên mặt thẹo xoay người đứng lên, khoa trương chỉ trỏ vào Liêu Giáp, rồi nhanh chóng chuồn đi.

Chuyên kế tiếp cũng không tốt lắm, mấy ngày sau, trong thành liền đồn đại rằng, món ăn trong Hồ Đế Lao có chuột chết. Lại có người nói, chả trách món canh ngon như vậy, hóa ra lại được luộc với thịt chuột.

Người kia hỏi: "Tại sao thịt chuột sau khi luộc lại có mùi thơm?"

"Ta đã ăn thịt chuột trong đợt hạn hán năm đó, hương vị rất thơm.”

Sự việc qua mấy ngày cũng dần lắng xuống, tuy nhiên lại có hai xe chở phân đứng ngăn ở trước cửa Hồ Đế Lao, khiến không khí xung quanh đầy mùi hôi thối.

Lý Đại Đầu đứng trên lầu hai nhìn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng: "Hừ, để xem bây giờ còn có người dám tới cửa không!"

Tiểu nhị đứng một bên hỏi: "Chưởng quầy, để xem chở phân chặn trước cửa nhà bọn họ, cũng tương đương với việc chặn trước cửa của chúng ta. Chúng ta hiện tại cũng không buôn bán được.”

“Sợ cái gì, chờ đối diện đóng cửa, còn sợ không làm ăn được sao.”

Trong tình huống này, cửa Hồ Đế Lao chỉ có thể đóng chặt, mùi hôi thối vẫn từng đợt truyền vào. Tô Anh không biết mình đã trêu chọc trúng ai, mà đối phương lại muốn dùng thủ đoạn như vậy.

Rốt cuộc, mấy ngày sau cũng tra ra người làm là kẻ đứng sau lưng tên mặt thẹo kia, gọi là Đỗ Mậu.

Liêu Giáp nhanh chóng thúc ngựa trở lại sơn trại để báo cáo tin tức cho trình Đại Lôi.

“Tên Đỗ Mậu kia là một tên điên, hắn nói trong ba ngày nếu không đóng cửa, liền dẫn người đến phá tiệm.”

“Huynh đệ chúng ta không có sợ hắn, chỉ là cố kỵ bà chủ sau này khó làm ăn.”

“Đại đương gia, chúng ta vốn đã nén giận trong lòng, hiện tại là đang chờ người quyết định.”

Liêu Giáp thật sự rất tức giận, vừa về đến sơn trại liền đùng đùng kể ra.

Trình Đại Lôi đang nấu rượu, tiến bộ không hề nhỏ, tửu lượng cũng đã cải thiện rất nhiều, nhưng hương vị không được tốt lắm.

“Đại đương gia, hay là chúng ta cứ mang huynh đệ đến giết quách hắn đi, dù sao bà chủ cũng đang bị ngăn lại trong tiệm, căn bản không đi ra ngoài được!”

"Đỗ Mậu..."

Trình Đại Lôi mãnh liệt phun ra hai chữ, khi nghe thấy có người trêu chọc Tô Anh, hắn vô cùng tức giận.

“Mang rìu của ta đến đây, tối nay vào thành!”

“Tốt, chỉ chờ câu này Đại đương gia.”

"Đại đương gia, bớt giận bớt giận." Từ Thần Cơ vội vàng ngăn lại Trình Đại Lôi: "Có câu nói là Cường Long không ép Địa Đầu Xà, chúng ta đánh không được a."

“Cái gì mà Địa đầu xà (ý chỉ rắn đất quèn), ta mà là Địa đầu xa sao!”

Rốt cục để ngăn trận nội giận của Trình Đại Lôi, Tần Man, Lâm Thiếu Vũ, Hoàng Tam Nguyên đều tập hợp lại một chỗ.

“Đại đương gia, ngài khả năng không biết đến Đỗ Mậu, hắn không phải là một nhân vật tầm thường đâu.” Từ Thần Cơ cảm khái nói.

Trình Đại Lôi trong lòng vẫn là có chút không thoải mái: "Sao mà không tầm thường…”

“Tên Đỗ Mậu này sau khi uống say, liền tay không đánh chết mãnh hổ, hơn nữa, còn nuôi mấy chục huynh đệ trong thành, bình thường không làm gì thì sẽ tập luyện võ công, một số người tìm đến hắn xin thu nhận, nhưng hắn nhất quyết không nhận bất cứ ai, nên trên giang hồ, uy danh của hắn rất cao, mọi người còn gọi hắn là “Trùng đại lười”.”

“Tay không đánh chết mãnh hổ, không lẽ hắn gọi là Đỗ Tùng sao.” Trình Đại Lôi đáy lòng nói một tiếng, hỏi Tần Man: "Lấy bản lãnh của ngươi, có thể tay không đánh chết hổ?"

“Ta khi đi săn trong núi cũng gặp phải nhiều thú lớn, thập phần nguy hiểm, nếu là tay không…thì ta cũng không dám chắc.”

Trình Đại Lôi nhíu chặt lông mày, Tần Man tuy IQ không cao, nhưng lại rất giỏi võ nghệ. Hắn nói không chắc cũng có nghĩa là không chắc chắn, chẳng lẽ Đỗ Mậu là cường giả có thể sánh ngang với Tần Man...

"Cái danh Trùng đại lười này, ta cũng đã nghe qua,” Hoàng Tam Nguyên nói: "Ở thành Lạc Diệp, quan phủ cũng không dám động đến Đỗ Mậu, có nhiều người kết giao được với Đỗ Mậu thì đều vô cùng đắc thắng, mấy hộ giàu có trong thành đều tìm đến Đỗ Mậu, chỉ cần có hắn thì liền không sợ sơn tặc đến cướp. Hiện tại, rất nhiều nhà giàu có, hàng năm vẫn sẽ cung phụng Đỗ Mậu để nhờ hắn bảo kê.”

“Hắn có bản lĩnh lớn như vậy sao…” Trình Đại Lôi nói: "Chẳng lẽ ta không thể động vào hắn?”

"Kỳ thực Đại đương gia cũng không cần phiền lòng, chuyện này cũng rất dễ giải quyết. Chúng ta cùng Đỗ Mậu dù sao cũng là người trong nghề, chỉ cần tên Đại đương gia đưa tới, hắn sẽ không thể không nể mặt trại Cáp Mô."

Đỗ Mậu này có lẽ rất lợi hại, nhưng danh tiếng Trình Đại Lôi cũng không hề nhỏ, nếu muốn phân cao thấp, cũng không phải dễ dàng.

"Ai đi truyền tin, chúng ta đều không biết Đỗ Mậu?”

“Chúng ta không biết, nhưng có người biết a.”

"Ai?"

"Cao Phi Hổ." Từ Thần Cơ.

"Cao Phi Hổ..." Trình Đại Lôi rõ ràng sững sờ một chút.

"Quan hệ giữa Cao Phi Hổ cùng Đỗ Mậu rất tốt, hai người coi như huynh đệ. Mỗi lần Cao Phi Hổ vào thành Lạc Diệp, Đỗ Mậu đều tiếp đón, bây giờ chúng ta chỉ cần để Cao Phi Hổ gặp mặt Đỗ Mậu, chuyện có thể giải quyết một cách tự nhiên."

A, thì ra Cao Phi Hổ cũng có mặt mũi lớn như vậy!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right