Chương 113: Kẻ Đứng Sau Tô Anh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,954 lượt đọc

Chương 113: Kẻ Đứng Sau Tô Anh

Trình Đại Lôi thực sự muốn tát cho Cao Phi Báo một cái tát vào mặt. Làm sao ta biết biện pháp gì? Ta thậm chí còn không hiểu ngươi muốn nói gì cái gì.

"Cao Nhị đương gia, Quân Sư, ta yêu cầu các ngươi một việc..." Trình Đại Lôi nghĩ nói, van cầu các ngươi nói cho rõ ràng có được hay không.

Cao Phi Báo nhãn tình sáng lên, lập tức nói: "Ta còn tưởng rằng Trình đương gia sẽ một mực cậy mạnh, hiện tại cuối cùng cũng nói ra."

“Muốn nghe một chữ cầu từ trong miệng Trình Đương gia cũng không dễ dàng a.” Vu Cầu Nhiên nhấp hớp trà, lạnh nhạt nói.

Linh hồn của Trình Đại Lôi sụp đổ, với một biểu cảm không thể yêu thương hơn.

"Nếu Trình đương gia đã mở miệng, vậy ta cũng sẽ cố gắng đáp ứng ngươi, đại ca ta quyết định, lần này sẽ cùng ngươi đi thành Lạc Diệp một chuyến, tự mình gặp Đỗ Mậu, để hắn buông tha chuyện này." Cao Phi Báo ngạo mạn nói.

Trình Đại Lôi chớp mắt, đột nhiên đả thông tâm linh, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó. Hắn nhìn Cao Phi Báo cùng Vu Cầu Nhiên với một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

"Chuyện đó đã giải quyết xong, Đỗ Mậu đã bị ta đánh bại."

“Cái gì!” Cao Phi Báo cùng Vu Cầu Nhiên đồng thời nói.

“Đúng vậy, Đỗ Mậu hiện tại liền bị nhốt trong ngục tối của trại Cáp Mô.” Trình Đại Lôi hoài nghi nói: “Chuyện này… các ngươi còn không biết!

Quả thực, chuyện của Đỗ Mậu đang lan rộng ở thành Lạc Diệp, mà Phi Hổ trại chỉ cách thành Lạc Diệp năm mươi dặm, nói thế nào thì họ cũng nên biết chuyện này.

Nhưng Phi Hổ trại thực sự không biết, mọi người đều ở trong sơn trại, ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài cướp bóc, họ cũng không thường xuyên ra ngoài. Mà giữa các sơn trại cũng không có việc gì để ghé qua thăm hỏi.

"Trình đương gia, ngươi không có nói đùa đó chứ?”

Trình Đại Lôi lần nữa bị thời đại tin tức bế tắc làm sững sờ, hắn bất đắc dĩ đứng lên, nói: "Mời hai vị cùng ta đi tới địa lao xem một chút."

………………….

Thành Lạc Diệp, Tứ hải lâu.

Lý Đại Đầu lần nữa nhìn qua cửa sổ trên tầng hai. Đã qua mấy ngày, Hồ Đế Lao đối diện ngày nào cũng đông nghẹt, ngược lại việc làm ăn của Tứ Hải Lâu thì vô cùng bê bết.

"Cô gái đó, từ buổi sáng đã có khách đến xếp hàng, giữa trưa giờ cơm một mực bận đến tối mịt, kiếm tiền một khắc cũng không nghỉ ngơi, mà chúng ta chỗ này, hiện tại một người khách cũng đều không thấy."

Lý Như: "Cô nàng kia cũng thật có bản lĩnh, buôn bán tốt như vậy, sao huynh không qua học hỏi bọn họ, phái người đem thực đơn trộm về?”

“Những thứ khác dễ học, nhưng Hồ Đế Lao làm ăn tốt như vậy, toàn nhờ vào ớt, thứ đó, chúng ta không có đầu mối nào cả.”

Trong lòng Lý Như cũng không vui, thật ra việc làm ăn của Tứ Hải Lâu tốt hay xấu cũng chẳng là gì đối với cô, dù sao nhà họ Tô cũng giàu có. Mục đích của cô là đuổi Tô Anh đi, nhưng Tô Anh bây giờ là đang muốn mọc rễ nảy mầm.

Lúc này, cả hai nhìn thấy ai đó đang đi xuống lầu vào Tứ Hải Lâu. Lý Như nói: “Thật vất vả mới có khách đến, còn không mau đi tiếp.”

Lý Đại Đầu chạy xuống lầu, vừa nhìn thấy vị khách này, liền nhận ra, chính là Trương viên ngoại trước đây thường xuyên lui tới.

"Trương viên ngoại, ngài rất lâu không có tới, hôm nay muốn ăn gì, ta để nhà bếp hầm cá cho ngài, đây chính là món nổi tiếng nhất của tiệm chúng ta.”

“Không ăn.” Trương viên ngoại xua tay: “Chúng ta đã lấy số ở đối diện, hiện tại xếp hàng không có chỗ ngồi, ta tới tiệm của ngươi ngồi một chút.”

"..." Lý Đại Đầu.

Trương viên ngoại trong tay còn quơ một cái thẻ gỗ, trước mặt Lý Đại Đầu lắc lư.

"Đại Đầu, ta và bằng hữu ngồi đây một chút, ngươi không có ý kiến chứ.”

"Cái này…haha ...sao có thể, các ngài muốn ngồi bao lâu cũng được..."

Hồ Đế Lao đối diện, làm ăn vẫn phát đạt như cũ, mùi bánh mỳ nướng chín thoang thoảng bay ra cửa chính.

Công việc kinh doanh trở nên tốt hơn, Tô Anh cũng đã thuê một chưởng quầy mới. Cô không xa lạ gì với việc giải quyết sổ sách, nhưng nữ nhân dù sao cũng không thích hợp để lộ mặt, cần 1 chưởng qầy ứng phó nghênh đón khách nhân. Cũng mấyu sự việc của Đỗ Mậu sự, cũng không còn ai còn dám đến Hồ Đế Lao gây phiền phức.

Bây giờ có chưởng quầy ứng phó công việc ở tửu lâu, cô sắp xếp mua một tòa nhà trong thành, xưa nay cô cùng Tiểu Điệp ở nơi này, thỉnh thoảng mới xuống kiểm ra sổ sách.

Lượng bánh mì bán ra hàng ngày cũng rất tốt, khách phải đợi khá lâu mới có vị trí. Tô Anh dự định mở thêm một chi nhánh ở phía đông của thành, lượng tiêu thụ của bánh mì cũng khá nhưng lúc đầu không được như ý, Trình Đại Lôi viết thư nói rằng cô có thể mở một cửa hàng chỉ chuyên bán bánh mì.

Thành Lạc Diệp ven biển, thương cảng vẫn rất thịnh vượng, mà hiện tại, việc đầu tiên các thương nhân ghé đến thành Lạc Diệp chính là đến Hồ Đế Lao dùng cơm trưa.

Mấy vị khách nhân vừa ăn vừa nói chuyện.

"Bà chủ ở tửu lâu này một mực dùng khăn đen che mặt, bộ dạng chân thật như thế nào còn chưa ai thấy.”

“Nhìn thân thể có thể thấy không tệ, nếu như lão Chu có phúc phận, có thể…” Nói xong, ánh mắt liền trở nên bỉ ổi.

“Này, câm miệng, người ở chỗ này lảm nhảm, không muốn sống nữa à!” Một khách nhân vội vàng quát bảo ngưng lại.

"Chỉ nói chuyện vui thôi, làm sao lại cẩn thận như vậy…” Vị khách họ Chu nói.

"Haha, ngươi không biết người đứng sau tửu lâu này là ai sao? Vậy chuyện của Đỗ lão đại, chắc ngươi cũng biết đi…”

Giọng nói của người này đè thấp xuống, nghe được chữ sau cùng, vị khách họ Chu liền đổ mồ hôi lạnh ào ào, chỉ cầu lời mình vừa nói không bị người khác nghe thấy.

Một nam nhân thành đạt phải có vô số nữ nhân, nhưng khó có thể nói có bao nhiêu nam nhân đứng sau một nữ nhân thành đạt. Hiện tại Trình Đại Lôi đã trở thành người đứng sau Tô Anh, chỉ với danh tiếng của Trình Đại Lôi, không ai dám gây chuyện trong tửu lâu này.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right