Chương 122: Giao Dịch Với Thương Gia

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,446 lượt đọc

Chương 122: Giao Dịch Với Thương Gia

Phi Hổ trại, Cao Phi Hổ nhìn thấy hắn dắt ngựa trở về, trên xe chất đống bao tải, trong lòng lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

"Ta đã nói rồi, ăn chút quả đắng, ai…không sao, chút nữa ra timg Trình Đại Lôi nói chuyện đoàng hoàng.”

Bộ dạng của Cao Phi Báo nhìn như thằng ngốc: "Đại ca... qua xem một chút đi?"

"Nhìn cái gì, kéo về như cũ thì có gì hay mà coi.”

Cao Phi Báo rút đao cắm vào trong bao bố, Lúa mạch vàng rực từ bên trong lăn ra ngoài.

Cao Phi Hổ lập tức trợn to hai mắt, trong lòng không tin nói: "Cái này…hắn thật sự cho đổi?”

"Cái này còn là giả sao? Đủ cân đủ lượng, người ta cũng không có ăn bớt chút nào. Huynh chưa thấy Hạnh Hoa Lĩnh đã đổi được bao nhiêu lương thực đâu, ít nhất cũng phải mấy ngàn cân. May mà ban đầu ta lấy một ít về trồng, nếu không chuyện lần này chúng ta đến chút tiện nghi cũng không chiếm được.”

Cao Phi Hổ da mặt phát sốt, chuyện như vậy hắn vẫn thật không nghĩ ra.

"Họ Cao... Ngươi mẹ nó cút ra đây cho ta!"

"Ta đem mười tám đời tổ tông của ngươi..."

Đúng lúc này, bên ngoài tiểu sơn trại đột nhiên truyền đến mấy giọng nói. Cao Phi Hổ thoáng chốc giận tím mặt, nói: "Là ai dám đến Phi Hổ trại của ta làm càn, không muốn sống sao!"

"Chờ đã..." Cao Phi Báo ngăn đại ca mình lại: "Đừng đi ra ngoài, bọn họ sắp kéo đến chửi đổng rồi.”

Mọi người đều thấy Hạnh Hoa Lĩnh đổi được lương thực, nên đương nhiên sẽ không có chuyện đùa giỡn gì xảy ra. Sau khi biết được, bao nhiêu người còn dậm chân run tay, nếu như lúc trước trồng một chút, mùa đông này còn cần lo lắng à.

Quay trở lại nguyên nhân sâu xa, chuyện này vẫn nên trách Cao Phi Báo, hắn không để cho mọi người trồng mà bí mật trở về sơn trại âm thầm trồng.

Còn có một người như vậy!

Tất cả mọi người đều không thể đánh bại Phi Hổ trại, vì vậy không còn cách nào khác, liền đem nữ nhân trong sơn trại phái ra, ở trước cổng Phi Hổ trại chửi ầm lên.

Ngôn ngữ ô uế lọt vào tai Cao Phi Hổ, càng mắng càng thấy khó chịu, mặt mày không nhịn được nữa.

"Do bọn họ không trồng, chúng ta có cản trở gì sao, tại sao lại tới đây mắng chửi chúng ta?"

"Cái này...ta cho là không đáng tin, cho nên ta đã khuyên bọn họ đừng trồng." Cao Phi Báo nói, "Nhưng ta đâu có bảo họ phải nghe lời ta, lúc đó bọn họ còn nói, đi theo Cao Nhị gia, đảm bảo không sai được.”

……..

Sau khi chuẩn bị ớt, Trình Đại Lôi sắp xếp thời gian để giao dịch với các thương nhân từ Thanh Châu, đối phương cũng đem lương thực kéo đến dãy Cáp Mô, ngay tại dãy Cáp Mô tiến hành trao đổi.

Sau khi biết đối tác làm ăn là sơn tặc, bên kia cũng không phản ứng gì nhiều. Dù sao thì người kinh doanh cũng có lãi, miễn là có tiền để kiếm tiền. Mà bằng cách này, trong giao dịch, sẽ không có những điều được gọi là thiếu sót.

Trình Đại Lôi cũng coi như tốt tính, 1 đấu ớt 1 đấu lương thực, không hề có tận lực ỷ vào thân phận sơn tặc mà ức hiếp đối phương.

Làm ăn chính là như vậy, nếu không để lại một chút quan tâm cho đối phương thì sau một lần hợp tác sẽ rất khó để đối phương hợp tác lại. Mà nếu từ bỏ lợi ích của mình cho đối phương, đối phương sẽ nghĩ ngươi là kẻ ngốc và bắt đầu cố gắng xâm phạm lợi ích của ngươi.

Điều quan trọng là nắm bắt nó một cách có đo lường.

Sau cùng đại khái là 10 so 1 đổi lấy, 1 cân ớt có thể đổi 10 cân lương thực, Trình Đại Lôi dùng năm ngàn cân ớt đổi lấy năm vạn cân lương thực.

Từ ngày đó, không biết có bao nhiêu người từ sơn trại khác cử người đến hỏi thăm tin tức, mọi người chỉ thấy trại Cáp Mô đang kéo những chiếc xe chở ngũ cốc lên núi. Thậm chí có nhiều lời đồn đại rằng, Cáp Mô trại hiện có 50 vạn cân lương thực.

Tin đồn đương nhiên là không thể tin được, nhưng đối với toàn bộ núi Thanh Ngưu, trại Cáp Mô bây giờ đang phất lên rất nhanh.

Nhìn thấy ngũ cốc chất đống trong kho, Trình Đại Lôi cảm thấy an tâm hẳn lên. Giờ đây, dù có quanh quẩn trên núi được một năm rưỡi, Cáp Mô trại cũng không bao giờ lo bị đói.

Đây có lẽ là lý do tại sao có cơm ăn áo mặc, trong lòng liền không hoảng sợ.

Trình Đại Lôi vẫn là như vậy, không nói đến những người khác trong sơn tại. Ở thời đại này, đối với hầu hết mọi người, no bụng là chính. Với lượng lương thực này, mọi người tại trong vòng mấy năm cũng không lo bụng đói.

Trình Đại Lôi cân nhắc có nên tổ chức một bữa tiệc lửa để ăn mừng hay không. Ngay sau khi các thương nhân Thanh Châu rời đi, liền có một nhóm người lên núi, tất cả đều là các sơn trại còn lại, tình cảnh kia, đem Trình Đại Lôi bị hù sợ.

"Trình đương gia, bọn họ là cố ý đến giúp đỡ chúng ta trồng ớt."

"Lúc trước ta muốn trồng, tất cả đều là do tên vương bát đản Cao Phi Báo…”

"Nói ra, là do ta chưa hiểu Trình đương gia, lúc trước có người nói xấu Trình đương gia, ta là không tin."

Trình Đại Lôi liền hiểu ra, hóa ra đám người này nhìn thấy Hạnh Hoa lĩnh thu nhập trông mà thèm, bây giờ đi vào trại Cáp Mô, dây dưa với Trình Đại Lôi muốn trồng một số ớt.

"Chư vị, chư vị... Mùa đông đã sắp tới, vụ mùa các ngươi khẳng định hiểu biết hơn ta, muốn trồng cũng phải chờ mùa xuân sang năm.”

"Vậy thì năm sau, đừng quên chúng ta đó!"

"Ta là người xếp hàng đầu tiên, đầu xuân ta sẽ đến bái kiến Đại đương gia!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right