Chương 125: Mạnh Tử Vân Không An Phậ
Nghĩ đến chính mình nhìn qua đều không hiểu, tâm tình Trình Đại Lôi vào giờ khắc này thật đúng là...
Tức giận nha.
"Ngươi trước tiên nên làm quen một chút, sau đó sẽ thay Tần Man huấn luyện huynh đệ trong sơn trại, đem vô cực đao truyền thụ lại cho bọn hắn.”
"Ta không cần quen thuộc nữa. Chẳng lẽ Đại đương gia thật sự không có đao pháp nào lợi hại hơn sao? Độ khó cao một chút.”
Trình Đại Lôi tức giận đứng dậy, đột nhiên không muốn cùng ngươi nói chuyện, còn nói nữa cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Sau khi rời khỏi Quan Ngư, Trình Đại Lôi tự hỏi liệu hắn có thể tìm ra cách để cải thiện hiệu quả chiến đấu của mình hay không. Dù phong độ không tệ nhưng Trình Đại Lôi vẫn biết mình đang ở mức độ nào. Nếu có thể đạt tới cấp độ của Tần Man, trong bán kính trăm dặm sẽ gần như bằng phẳng.
Đang đi dạo nghĩ ngợi, liền đụng phải Tôn Cửu phía trước. Từ khi Hồ Đế Lao bước vào quỹ đạo, Tôn Cửu liền trở về sơn trại. Lần này thấy hắn ta, bộ dáng giống như có chút rụt rè, sợ hãi, giống như đang có chuyện hệ trọng muốn nói với Trình Đại Lôi.
" Đại đương gia, có cái này không biết có nên nói hay không?"
“Chuyện gì?”
"y... Ta cảm thấy vẫn là nên nói cho Đại đương gia."
Giọng của Tôn Cửu trầm xuống, Trình Đại Lôi cũng không đáp lại nhiều sau khi nghe. Hắn vẫy vẫy tay và nói với Tôn Cửu: "Ồ, ta hiểu rồi, ngươi có thể đi trước."
“Đại đương gia, chuyện này ngài không thể không cẩn thận ..." Tôn Cửu nói thêm câu cuối cùng này.
.......
Mạnh Tử Vân gần đây đều không an phận.
Hắn gia nhập trại Cáp Mô chỉ là vì không còn nơi nào để đi, từ đầu đến giờ hắn một khắc cũng không coi mình là đạo tặc. Liễu gia đi vào trại Cáp Mô chiếm ưu thế về nhân số, đến cùng trại Cáp Mô họ Trình hay họ Liễu cũng không đáng nói.
Nếu Trình Đại Lôi có bất kỳ điều gì không hài lòng, một đao chém chết là được.
Nhưng sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của hắn ta, hắn cho rằng mình là Lâm Xung còn Trình Đại Lôi không phải người hùng áo trắng Vương Luân.
Trình Đại Lôi đã dùng nhiều cách khác nhau để tẩy não tất cả mọi người, bây giờ người Liễu gia đã hoàn toàn không còn niềm kiêu hãnh của võ tướng nữa, còn coi Trình Đại Lôi là vị cứu tinh.
Đặc biệt là khi Liễu Chỉ chuyển đến phòng của Trình Đại Lôi...
Một mầm lửa độc đã được gieo vào lòng Mạnh Tử Vân.
Mạnh Tử Vân và Liễu Chỉ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, vô tư vô lo, chưa kể cha nuôi từ lâu đã nghĩ đến chuyện gả Liễu Chỉ cho hắn. Nếu tai họa như vậy không xảy ra với Liễu gia, thì hắn đã có thể cùng Liễu Chỉ kết hôn, ngày sau không chừng còn có thể kế thừa vị trí của cha nuôi mà trở thành gia chủ của Liễu gia.
Nhưng tai họa đã phá tan cánh cửa khiến mọi thứ trở nên vô ích. Liễu Chỉ còn đến phòng của Trình Đại Lôi, trở thành người của ác tặc,
Như thế, liền khiến Liễu Chỉ trong mắt Mạnh Tử Vân từ thanh mai trúc mã biến thành tiểu tiện nhân.
Hắn muốn phá hủy sơn trại này!
Một khi ý tưởng này đã được chôn chặt trong lòng Mạnh Tử Vân, nó đã bén rễ và không thể kìm hãm được nữa.
Mạnh Tử Vân không phải là người có năng lực giỏi, cái gọi là phá hoại của hắn ta là nói xấu Trình Đại Lôi sau bữa tối và lười biếng trong quá trình luyện tập.
Tương tự như "Hãy nghĩ về việc Trình Đại Lôi đã buộc Liễu lão chết như thế nào", "Làm thế nào các ngươi có thể cam tâm trở thành một sơn tặc trong khi bản thân là hậu nhân của danh tướng.” Vân vân và vân vân.
Tuy nhiên, lại không có tác động nào…
Đối với hầu hết mọi người, cuộc sống ở trại Cáp Mô khá tốt, họ ăn ngon, mặc ấm và không phải lo lắng về an toàn cá nhân. Vì vậy mọi người đều hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhét đầy cái bao tử là điều kiện tiên quyết, những hận thù kia thực ra cũng không quan trọng.
Mạnh Tử Vân không an phận, rất nhanh gây sự chú ý cho mọi người, Lưu Bi đích thân làm công tác tư tưởng cho hắn ta, câu mở đầu liền là: "Tiểu Mạnh à, ngươi có một số vấn đề nhỏ với suy nghĩ gần đây của mình…Nói đi, nói ra đi, ta sẽ tận lực khuyên bảo ngươi.”
Một khắc này, Mạnh Tử Vân liền muốn chết.
Ngọn lửa trả thù của hắn gần như bị dập tắt trước mặt Lưu Bi, nhưng nhờ ý chí kiên định nên hắn không bị Lưu Bi ra tay thâm độc.
Dưới sự “Hủy diệt” mà Mạnh Tử Vân nổ lực, trại Cáp Mô chẳng những không bị ảnh hưởng mà còn được đà phát triển ngày càng tốt hơn.
Cùng với đó, ngọn lửa trong lòng Mạnh Tử Vân càng bùng cháy mạnh mẽ.
Cuối cùng, hắn ta quyết định mạo hiểm và phóng hỏa kho thóc của sơn trại. Mùa đông đã tới, mà mùa đông ở U Châu luôn lạnh hơn những nơi khác, nếu có thể dùng lửa đốt vựa lúa và biến hàng chục nghìn thóc lúa thành tro, thì những người không có lương thực chỉ có thể chờ chết trong cái lạnh giá này.
Mạnh Tử Vân biết rằng mình không phải là một vị tướng khôn ngoan, mà hắn đã lên kế hoạch cho ngày này từ rất lâu, số lượng người sẽ luân chuyển mỗi ngày và mình sẽ tìm một con đường để trốn thoát. Hắn thầm mô phỏng vô số hành động trong lòng, cuối cùng đến một ngày, Mạnh Tử Vân quyết định làm điều đó.
Đêm đông luôn đặc biệt dài, đến canh ba, Mạnh Tử Vân lặng lẽ đứng dậy khỏi giường. Tôn Cửu trong phòng ngủ đã ngủ say, ngáy khò khò.
Vốn định một đao giết chết hắn, nhưng sợ gây ra động tĩnh quá lớn, Mạnh Tử không còn cách nào khác, ngoài việc chịu đựng oán khí trên người Tôn Cửu mấy ngày qua
Hắn ta đi ra ngoài với thanh đao trong tay, gió ngoài cửa thổi tới, lộ ra vẻ nghiêm nghị, yên tĩnh không một tiếng động.
Mạnh Tử Vân hít một hơi thật sâu và bước vào làn gió lạnh.