Chương 1262: Lâu Ngày Gặp Lại

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,736 lượt đọc

Chương 1262: Lâu Ngày Gặp Lại

Về phần Lý Hành Tai mượn cớ rời đi, chính là chừa chỗ cho Trình Đại Lôi cùng Lý Uyển Nhi, hai người đã rất lâu rồi chưa gặp mặt.

Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại hai người, tất cả mọi người là người biết chuyện, tự nhiên biết dụng ý của Lý Hành Tai.

Hai người nhìn nhau không nói gì, nửa ngày, Trình Đại Lôi đứng dậy, đi về phía Lý Uyển Nhi.

“Nhiều ngày không thấy, nàng đã gầy đi rất nhiều.”

“Nhiều năm như vậy, quả thật đã khổ cho ngươi.” Lý Uyển Nhi nói.

Trình Đại Lôi thở dài, khoát tay một cái: “Tất cả mọi người đều không dễ dàng.”

Hai người ở chung rất lâu, mặc dù trong quá trình có bôn ba phân ly, nhưng không hề có sự lúng túng khi lâu ngày xa cách. Đi qua rất nhiều năm, ai ai cũng đều có không ít khổ sở trong lòng, nhưng bọn họ lại không có bất kỳ cảm giác xa lạ gì.

Giống như vừa mới tách ra thì đến góc đường khác lại gặp gỡ.

“Chiến tranh sắp sửa kết thúc, đối với chuyện này, ngươi thấy sao?”

Hai người tản bộ trong phủ thành chủ, nói không tới vài câu thì Lý Uyển Nhi liền đi thẳng vào vấn đề.

“Thấy cái gì?”

Trong lòng Trình Đại Lôi hơi động, nội tâm có chút thất lạc, lần này Lý Uyển Nhi tới đây, không phải là muốn làm thuyết khách cho Lý Hành Tai đi.

Đến tuổi như vậy, Trình Đại Lôi đã hiểu quan hệ giữa người với người luôn có chút tâm tư cá nhân. Nhưng giữa hắn và Lý Uyển Nhi, hắn lại không hy vọng bọn họ sẽ có nhiều tính toán như vậy.

Như thế thật sự quá mệt mỏi, huống hồ trên đời này không có mấy người mà Trình Đại Lôi có thể thành tâm chờ đợi.

Lý Uyển Nhi nhìn hắn, ánh mắt thoáng có vẻ xa xăm:

“Ta đã nói với Lục ca, đòi giúp ngươi một mảnh đất, hứa ngươi tự lập làm vương, sống ngoài hoàng quyền, không phụng vương pháp.”

Trình Đại Lôi vừa mới lo nghĩ vẩn vơ, quả nhiên là Lý Uyển Nhi vẫn luôn hướng về mình. Hắn thuận thế nắm lấy tay Lý Uyển Nhi, Lý Uyển Nhi khoát khoát tay cánh tay, nhưng không hề tránh đi mà mặc cho Trình Đại Lôi nắm.

Nàng nhìn về phía trước, hô hấp đã có chút mất tự nhiên, nhưng ngữ khí vẫn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.

“Bây giờ là xem ý tứ của ngươi.” Lý Uyển Nhi nói: “Ngươi muốn gì, trong lòng ta đã không muốn đánh giặc nữa?”

Trình Đại Lôi dắt nàng ngồi ở trên ghế chỗ hành lang, ôm nàng vào ngực và khẽ chạm môi lên trán của nàng.

“Thiên hạ rộng lớn, nhưng trong lòng chỉ lo nghĩ cho một mình nàng.”

Khoản thời gian này, Trình Đại Lôi mặc dù phóng túng, trầm mê thanh sắc, nói cố ý diễn trò cho người ta nhìn, nhưng bản thân cũng vô cùng thích thú. Bây giờ hắn đã ngộ ra khá nhiều trò vui giữa nam nữ. Sau mấy phen trêu cợt, khiến cho Lý Uyển Nhi run rẩy, thở hồng hộc.

“Hồ nháo, ta và ngươi đang nói chính sự, hơn nữa đây là trong viện, người khác sẽ nhìn thấy.”

Trình Đại Lôi dùng gốc râu cằm mài mài gương mặt Lý Uyển Nhi: “Không cần sợ, không ai dám nhìn.”

Lý Uyển Nhi miễn cưỡng chống đỡ lồng ngực Trình Đại Lôi, hơi né người ra rồi nói: “Ta nghe nói Trình đương gia phong lưu phóng khoáng, ngày ngày hoan ca, thời gian trải qua tiêu dao tự tại.”

Dù cho biết tâm ý của Trình Đại Lôi, nhưng nàng cũng không khả năng không có điểm ngờ vực. Trải qua rất nhiều chuyện, nàng đã không còn là Minh Ngọc công chúa điêu ngoa bốc đồng ở thành Trường An. Nhưng trên chuyện nam nữ, nàng vẫn là một nữ tử bốc đồng.

Trình Đại Lôi vội đáp: “Chỉ là diễn trò thôi.”

“Hắc, ngươi cũng lằm trò lắm.”

Trình Đại Lôi muốn thân cận nhưng Lý Uyển Nhi làm thế nào cũng không cho. Thấy bộ dáng bất lực của Trình Đại Lôi, Lý Uyển Nhi cười cười, vuốt vuốt trán của hắn.

“Ta nghe nói Thôi Bạch Ngọc ở chỗ này, ta muốn gặp nàng.”

Trình Đại Lôi suy nghĩ một chút, đáp: “Đúng là nàng ở trong phủ, nhưng chỉ sợ nàng ta không muốn gặp nàng.”

Thôi Bạch Ngọc cùng Lý Uyển Nhi từng rất nổi danh ở thành Trường An, hai người một là công chúa, một là quận chúa được phong hào. Nhưng sau một phen long đong, hai người đều đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, đúng dịp là hiện tại đều dính líu quan hệ với Trình Đại Lôi.

Sau khi Thôi gia suy tàn, rất nhiều tử đệ của Thôi gia đã chết ở dưới đao của Lý Nhạc Thiên. Trình Đại Lôi lo lắng chính là cái này.

Tuy nhiên, nếu nói như vậy, thành Trường An mấy lần bị công phá, Hoàng tộc chết thì chết trốn thì trốn, bút trướng này lại nên tính trên thân của ai đây.

Trình Đại Lôi dẫn Lý Uyển Nhi vào thư phòng xử lý sự vụ. Thôi Bạch Ngọc đang giúp Trình Đại Lôi làm một ít công việc ở đây.

Sau khi nhìn thấy Lý Uyển Nhi, nàng ta cũng không quá bất ngờ, mà đứng lên thi lễ.

“Gặp qua Minh Ngọc công chúa.”

Lý Uyển Nhi cười cười: “Chuyện xưa đừng nói, ta chỉ là ghé thăm ngươi một chút, hai người chúng ta cũng rất lâu không gặp.”

Cho dù người có lòng dạ lạnh nhạt như Thôi Bạch Ngọc, nhưng bây giờ cũng khó tránh khỏi thở dài.

Đã lâu không gặp, riêng phần mình cũng không dễ dàng.

Ân ân oán oán trong quá khứ, đến nay đã không còn gì.

Trước kia Lý Uyển cùng Thôi Bạch Ngọc được xưng là tài nữ của kinh thành, Thôi Bạch Ngọc dùng hắc sa che mặt, tuyệt sắc có thể tưởng tượng được. Cho dù so sánh với Điêu Thuyền mà Trình Đại Lôi mới thu thì cũng không kém hơn bao nhiêu.

Lý Uyển Nhi có thể đứng ngang hàng với Thôi Bạch Ngọc thì chứng tỏ tư sắc không hề kém đối phương. Hôm nay nàng đi đến Cáp Mô trại, mục đích cũng muốn gặp Thôi Bạch Ngọc.

Hai người vốn không có giao tình gì, Lý Uyển Nhi cũng không tâm huyết dâng trào mà muốn ôn chuyện với Thôi Bạch Ngọc. Lý do tới xem thử là muốn nhìn Trình Đại Lôi có lấy việc công làm việc tư hay không mà thôi.

Nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của hai người. Lý Uyển Nhi mới thoáng yên tâm. Nàng cùng Thôi Bạch Ngọc nói vài câu chuyện phiếm, tất cả mọi người đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên chút khúc mắt trong quá khứ cũng không tính là gì.

Lúc này, Lý Hành Tai từ bên ngoài trở về, tới cáo từ với Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi sai người đưa bọn hắn rời đi, mặc dù hắn lưu luyến không rời đối với Lý Uyển Nhi, nhưng bây giờ lại không có lý do giữ đối phương ở lại.

Lý Hành Tai gấp gáp trở về, mục đích của chuyến đi lần này đã đạt được, bên phía Giang Nam còn có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý cho nên hắn không thể rời đi quá lâu.

Cũng may khoảng cách hiện tại của hai quân rất gần, bất quá mấy chục dặm lộ mà thôi, ra roi thúc ngựa không cần bao lâu liền có thể về đến bản trận.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right