Chương 1264: Không Muốn Vạch Trầ
Hoa Mộc Lan giao đấu với đại hán đeo mặt nạ gỗ, kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ.
Bắt đầu 10 hiệp, Hoa Mộc Lan còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng sau 10 hiệp, nàng đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong, bị đại hán kia hoàn toàn áp chế. Đây vẫn là vì gã lưu tình, không muốn hạ tử thủ với một nữ nhân.
“Cô nương tốt, sớm lui ra đi, ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Hoa Mộc Lan bị chọc tức, trường kiếm trong tay càng múa càng hăng, chiêu chiêu đều là lối đánh liều mạng, giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn.
Nam nhân sức lớn, côn thép trong tay nhốt chặt Hoa Mộc Lan. Hoa Mộc Lan giống như rơi vào trong lưới cá, giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra được.
Lý Hành Tai nhìn chằm chằm một màn này, dần dần cắn chặt răng. Tiếp tục đánh xuống, Hoa Mộc Lan thua không nghi ngờ. Hơn nữa trước mắt, nếu như đại hán chuẩn bị xuống tử thủ, vậy trong 10 hiệp nhất định có thể xử lý Hoa Mộc Lan.
“Hoa Tướng quân, ngăn chặn.”
Lý Hành Tai bỗng nhiên quát to một tiếng, dẫn bọn thủ hạ xoay người bỏ chạy.
Lựa chọn như thế, cũng là không có biện pháp. Bây giờ tình thế đối với Lý Hành Tai cực kỳ bất lợi, Hoa Mộc Lan có thể hi sinh, nhưng Lý Hành Tai tuyệt đối không thể chết.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thời khắc mấu chốt, có thể hy sinh ít người.
Sau khi biết mình bị bỏ lại, Hoa Mộc Lan đã có quyết tâm đánh đến cùng, cắn răng muốn liều chết với kẻ địch.
Đại hán kia không ngờ Lý Hành Tai lại ngoan tuyệt như thế, gã không có thời gian dây dưa với Hoa Mộc Lan, mà lập tức ra lệnh thủ hạ binh lính đuổi theo.
Hoa Mộc Lan đơn thương độc mã ngăn lại con đường của gã, tranh thủ thời gian để Lý Hành Tai chạy trốn.
“Tránh ra.”
Rống to một tiếng, giống như lôi chấn, bên tai Hoa Mộc Lan chấn động. Lúc lấy lại tinh thần, côn thép đã đập xuống.
Tại thời khắc sống còn, chung quy vẫn thủ hạ lưu tình, thay vì đập mạnh, gã chuyển qua hất đối phương ngã xuống lưng ngựa.
Đại quân cưỡi ngựa lao về phía trước, bỏ lại nàng ở sau lưng.
Mục đích lần này của bọn hắn chính xác là Lý Hành Tai. Về phần những người khác, vồn không nằm trong phạm vi tấn công của bọn hắn.
Lý Hành Tai rất am hiểu chuyện chạy trốn. Hắn biết tình huống hôm nay, bên cạnh 10 người hoặc 100 người đều không có khác biệt quá lớn. Nhiều người mục tiêu càng lớn, ngược lại lại càng dễ hấp dẫn kẻ địch chú ý.
Cho nên vừa trốn vào núi rừng, Lý Hành Tai liền lập tức để cho thủ hạ binh sĩ tản ra, chính mình mang theo Lý Uyển, bôn ba bên trong núi rừng mênh mông bát ngát.
Sơn dã mênh mông, muốn tìm được hai người cũng không dễ dàng. Đối phương cũng không mang theo nhiều nhân mã, hiển nhiên là muốn đánh tập kích. Chỉ cần kéo dài thời gian, Lý Hành Tai sẽ có cơ hội sống sót.
Sóng to gió lớn đều đi qua, Lý Hành Tai thực sự không muốn lật thuyền trong mương.
Binh sĩ tản ra và bắt đầu một cuộc tìm kiếm trong núi rừng. Lần này, đại hán kia biết không thể kéo dài thời gian quá lâu. Nếu ngay từ đầu giết không được Lý Hành Tai thì sau này sẽ không bao giờ có cơ hội.
Lý Hành Tai mang theo Lý Uyển Nhi, một đường chạy trốn, đầu óc choáng váng, bây giờ chính mình cũng không biết chạy trốn tới phương hướng nào.
Sau lưng truy binh càng ngày càng gấp, một khi bị bắt kịp, cũng chỉ còn lại có một con đường chết.
Lý Hành Tai cắn răng, quyết định phóng hỏa. Vốn là mùa đông trời hanh vật khô, Lý Hành Tai thả một mồi lửa lên cỏ hoang, ngăn chặn truy binh.
Làm như vậy giúp bản thân có thêm thời gian thở dốc, nhưng nó cũng vạch trần tung tích của mình. Truy binh đang rầu rỉ vì tìm không thấy Lý Hành Tai, liền giống như bầy ong vỡ tổ lao về phía bên này.
Tuy nhiên, điều này cũng vô tình cứu mạng Lý Hành Tai.
Trình Đại Lôi vừa đến nơi và đang lo lắng không biết tìm thấy đám người này hay không. Nhưng chính ngọn lửa này đã dẫn hắn đi qua, thân cưỡi một đầu trâu đen, chính là chiêu bài dễ thấy nhất.
Sau khi nhìn thấy đám người, quả nhiên là nhân mã của Cáp Mô trại. Trình Đại Lôi chưa hẳn gặp hết bọn họ nhưng chắc chắn người người đều nhận ra Trình Đại Lôi.
Trương Phì đang khắp nơi tìm kiếm hành tung của Lý Hành Tai, thời gian kéo dài rất lâu, đã không có cách nào tiếp tục.
“Trương Phì!”
Đang lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng hét lớn.
Trương Phì giật mình, vô thức quay đầu lại: “Ai tìm ta?”
Chỉ thấy Trình Đại Lôi cưỡi một đầu trâu đen, oanh oanh liệt liệt đuổi tới.
“Không phải ta, ngươi nhận lầm người rồi.”
Thốt ra một câu nói, Trương Phì lập tức cưỡi ngựa bỏ chạy về nơi xa, chớp nhoáng liền mất tung tích.
Trình Đại Lôi thở dài, cũng không đuổi theo, chỉ là tập hợp nhân mã của Cáp Mô trại lại một chỗ. Sau đó nhìn về phía Lý Hành Tai ở phía bên kia biển lửa, hy vọng hắn có thể sống sót trở về đại doanh của Giang Nam quân.
Trình Đại Lôi mang đám người trở lại Lăng Xuyên Thành, đến cửa thành vừa vặn nhìn thấy Trương Phì.
Trương Phì dắt ngựa, xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói: “Đại đương gia, ngài bận rộn cái gì đó, hôm nay có nhiệm vụ sao?”
Trình Đại Lôi ý vị thâm trường mà liếc gã, tuy nhiên hắn không nói gì mà chỉ tự mình trở về phủ thành chủ.
Trong lòng Trương Phì âm thầm lau mồ hôi, biết mình đã bị nhìn thấu, chỉ là không biết Trình Đại Lôi có muốn vạch trần hay không. Trong tưởng tượng của gã, kế tiếp tất nhiên sẽ có một hồi mưa to gió lớn.
Sau khi Trương Phì về thành, gã liền lập tức đi tìm Lưu Bi, thương lượng nên ứng đối như thế nào.
Vừa tới thì thấy Lưu Bi đốt giấy để tang, thân mặc tang phục. Trương Phì sợ hết hồn, nói: “Đại ca, ngươi không cần như vậy nha?”
Lưu Bi cương nghị: “Ta đã quyết định liều chết can gián đại đương gia, nếu đại đương gia khăng khăng không theo, ta liền đâm đầu chết ở trước mặt hắn.”
Hai người nghiêm túc chuẩn bị, suy nghĩ ứng phó chuyện kế tiếp như thế nào.
Nhưng không ngờ, Trình Đại Lôi căn bản không nhắc đến chuyện này, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một mực chờ đến trời tối, còn chưa có người tới đưa tin, Lưu Bi thoáng thở dài, cởi bỏ mũ trắng trên đầu.
“Thôi, ngay cả một cơ hội gặp mặt, đại đương gia cũng không cho chúng ta.”
Lý Hành Tai vượt qua biển lửa, cuối cùng nửa đường đụng phải Hoa Mộc Lan. Ngay cả Lý Hành Tai cũng không ngờ, Hoa Mộc Lan còn có thể sống sót.
Ba người tụ tập cùng một chỗ, trở về đại doanh Giang Nam Quân. Sau khi nhìn thấy bọn người Thích Kế Quang, kể rõ chuyện gặp phải trên đường, mọi người đều bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Mặc dù cuối cùng không có nguy hiểm gì, nhưng nếu thật có sơ xuất thì hậu quả khó mà lường được.