Chương 1293: Được Cá Quên Nơm
Đây là di tích chiến trường, không biết bao nhiêu người chôn thây nơi này, nhưng hiện giờ nhìn qua, nơi đây dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nghe nói lúc chiến tranh mới vừa kết thúc, còn có không ít người ở chỗ này đào bảo, muốn tìm chút binh khí đổi lấy thuế ruộng.” Thôi Bạch Ngọc nói: “Chờ tới bây giờ, người đều tản ra gần hết.”
Trình Đại Lôi gật đầu, múc một vốc nước đưa lên. Lúc trước, Dã Nguyên Hỏa thua trận ở nơi này, mấy chục vạn đại quân tinh nhuệ chết hết tại đây, một trận chiến này cũng chính là đánh nát mũi nhọn của Nhung tộc, trận chiến này qua đi, Nhung tộc không gượng dậy nổi, lại không năng lực đối phó với quân đế quốc phản công.
Chẳng qua, đến bây giờ thi thể Dã Nguyên Hỏa cũng không được tìm thấy, nói cách khác, hiện tại hắn đến cuối cùng sống hay chết cũng không ai nói chắc được.
Trình Đại Lôi ngàn dặm xa xôi đi vào Giang Nam, có một phần nguyên nhân là vì chuyện này. Dù sao cũng là một người bạn cũ, trong lòng Trình Đại Lôi cũng hy vọng hắn có thể sống sót. Thiên hạ như thế, không phải chỉ là tội của một người, nếu hắn còn sống, Trình Đại Lôi sẽ giao Ô Lực Hãn cho hắn, cũng không nhất thiết phải mai danh ẩn tích cả đời.
Tối nay, mọi người hạ trại ở trên bờ hồ, lúc đêm khuya tĩnh lặng, có một người nhanh chóng tới gần doanh địa.
Trình Đại Lôi đang trông giữ lửa trại sững sờ, Lưu Phát Tài đã bị hắn đuổi về lều trại ngủ, tối nay hắn thay Lưu Phát Tài gác đêm.
“Đại đương gia!”
Bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Trình Đại Lôi, khom người vái một cái.
Trình Đại Lôi thấy là Bạch Nguyên Phi, bất động thanh sắc gật gật đầu: “Chuyện ở thành Cửu Giang là ngươi ra tay?”
“Không phải thủ hạ, thủ hạ cũng là vừa từ Kinh Châu trở về, thay thế công việc của huynh đệ phía trước.”
Trình Đại Lôi hỏi: “Tình huống Kinh Châu như thế nào?”
Bạch Nguyên Phi bẩm báo nói: “Thuộc hạ đã đưa thư của Đại đương gia cho Lưu Bi, hắn bảo ta chuyển lời cho Đại đương gia, cũng nên vì các huynh đệ suy xét kĩ lưỡng.”
Trình Đại Lôi thở dài: “Hắn nói ta hiểu được, trong lòng hiểu rõ. Trận chiến đánh đến như thế nào rồi?”
Bạch Nguyên Phi cười cười: “Không cần Đại đương gia lo lắng, chiến sự Kinh Châu không có gì xấu, lúc sau nhân mã chúng ta đánh Thục, binh lính Kinh Châu hoàn toàn không có lực chống cự. Hiện giờ đại quân đã áp sát ở dưới thành Kinh Châu, chính binh lính Kinh Châu thương nghị chuyện đầu hàng, chẳng qua Lưu Bi kéo dài không đáp ứng.”
Về khả năng chỉ huy chiến trận của Lưu Bi, Trình Đại Lôi tin được. Hắn mở miệng nói: “Quân Giang Nam dưới trướng Từ Vấn Thiên như thế nào, quan hệ của chúng ta và bọn họ như thế nào?”
“Không phải đặc biệt tốt.” Bạch Nguyên Phi nói: “Bọn họ muốn tiến vào thành Kinh Châu, Lưu Bi không chịu đáp ứng, hiện tại hai bên giương cung bạt kiếm, nhưng mà ở Kinh Châu, bọn họ không dám ra tay với chúng ta.”
Vào lúc Lý Hành Tai phái quân Giang Nam đánh Thục, Trình Đại Lôi đã thấy trước sẽ xảy ra một cảnh như này.
“Đại đương gia, còn có một việc thuộc hạ phải bẩm báo với ngài.” Bạch Nguyên Phi nói: “Sau khi Ngài lộ diện ở thành Cửu Giang, Ngư Long Vệ lấy thành Cửu Giang làm trung tâm, đã tung ra mạng lưới tìm kiếm tung tích Đại đương gia. Theo thuộc hạ phỏng đoán, bọn họ rất nhanh có thể phát hiện tung tích Đại đương gia. Ta muốn hỏi Đại đương gia, muốn đội Hỉ Tự ra tay tiêu diệt một số người hay không?”
Trình Đại Lôi lắc đầu: “Các ngươi tránh ở chỗ tối là được, tạm thời không cần phát sinh xung đột với bọn họ.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Tuy rằng Bạch Nguyên Phi gật đầu đáp ứng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn là có chút không phục.
Ngư Long Vệ nổi danh thiên hạ, so sánh với đội Hỉ Tự lại không có danh khí gì. Nhưng nếu thật sự đánh nhau một trận lớn, đội Hỉ Tự chưa chắc sợ Ngư Long Vệ.
“Còn có một việc, ngươi bảo các huynh đệ hỗ trợ hỏi thăm một chút.” Trình Đại Lôi nói: “Hắn khả năng còn sống, nếu còn sống thì hẳn là sẽ ở gần đây.”
Bạch Nguyên Phi nghe Trình Đại Lôi giải thích rõ ràng ngọn nguồn sự việc, gật đầu nói: “Mục tiêu của Đại đương gia, thuộc hạ đã gặp qua hắn, nếu hắn còn sống, thuộc hạ nhất định có thể tìm được hắn.”
Bạch Nguyên Phi và Dã Nguyên Hỏa cũng có giao tình, lúc trước bị nhốt ở thành Lương Châu, hai người có thể nói là đồng sinh cộng tử. Chỉ là Bạch Nguyên Phi cũng là lần đầu tiên biết, thiếu niên Nhung tộc trầm mặc ít lời lúc trước, thế nhưng nhóm một mồi lửa cháy bao nhiêu mảnh đời.
Nếu có khả năng, Bạch Nguyên Phi cũng hy vọng hắn có thể sống sót.
Bạch Nguyên Phi cáo từ một tiếng, lặng lẽ không rời đi một tiếng động, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thấy hắn đi rồi, Trình Đại Lôi khẽ thở dài, thiên hạ to lớn, biển người mênh mang, mặc dù Dã Nguyên Hỏa còn sống, muốn tìm đến hắn cũng hoàn toàn không dễ dàng.
Mọi người ở bên hồ nghỉ ngơi một đêm, lại đi vòng hướng bắc, rời khỏi Giang Nam, chuyển đi Trung Nguyên.
Ngư Long Vệ hưng ra quân ồ ạt, chẳng khác nào cướp giữa ban ngày, khi bọn hắn biết được Hắc Ngưu từng xuất hiện ở Hồ Lục Bình, lập tức điều động nhân mã đi tới, kết quả hoàn toàn đánh vào một khoảng không.
Nói Trình Đại Lôi cưỡi Hắc Ngưu, bên người có mấy quốc sắc thiên hương, bọn họ đi ở trên đường, mục tiêu cực dễ thấy. Muốn tìm được bọn họ, không có gì khó khăn.
Nhưng Ngư Long Vệ tới nơi lại bị Trình Đại Lôi đi trước một bước, vừa mới biết được tin tức của Trình Đại Lôi, đánh qua thì người lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quan trọng là chuyện này không thể gióng trống khua chiêng, mặc dù Lý Hành Tai muốn giết Trình Đại Lôi, cũng cần phải lặng lẽ tiến hành, không thể làm đến mức mọi người đều biết.
Lý Hành Tai không muốn khiến người ta nói hắn được cá quên nơm, vừa mới chiếm được thiên hạ đã động thủ với các huynh đệ. Hơn nữa, hiện tại hắn còn chưa chiếm được thiên hạ đâu.