Chương 130: Sơn Trại Giàu Có
"Trình đương gia ăn cái gì đấy??" Cao Phi Báo đột nhiên hỏi.
"Còn ăn gì nữa, nướng chút bánh mì, thịt xông khói, ra khỏi nhà ai mà không phải chịu khổ một chút.”
Trình Đại Lôi thở dài một hơi, sau khi nói xong, bên tai có tiếng chảy nước miếng. Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện hai nhóm Tiểu Bạch Sói và Cao Phi Báo đang nhìn mình chằm chằm, giống như những con sói đang nhìn chằm chằm vào thức ăn.
“Sao vậy, ta nói gì sai?” Trình Đại Lôi gãi đầu, đột nhiên hỏi: “Các ngươi ăn gì vậy?”
Cao Phi Báo không trả lời mà đổ một ít nước nóng vào sợi mì cao lương, dùng tay nắm thành bột rồi nuốt từng chút một.
"Cao nhị gia, các ngươi ăn những thứ này!" Trình Đại Lôi khó có thể tin nói: "Ta hiểu rồi, nó được gọi là hữu cơ xanh, nó bổ sung chất xơ, đúng không!”
“Ha…ha ha.” Cao Phi Báo cười khan, trong tay cầm cục bột, đột nhiên cảm thấy có chút khó nuốt.
Tử viết: Không mắc quả mà mắc không đồng đều.
Theo cách hiểu của Trình Đại Lôi, câu này là: Ta không sợ mình không có, mà sợ người khác có nhiều hơn mình. Nếu không so sánh sẽ không có cảm giác hạnh phúc. Vốn dĩ Trình Đại Lôi còn cảm thấy bánh mì lạnh và thịt xông khói đông lạnh khó nuốt, mà hiện tại lại đột nhiên cảm giác được những vật này ngon miệng hơn nhiều.
Lương khô mà Cao Phi Báomang tới lần này chỉ là mì cao lương, Tiểu Bạch Lang cũng không khá hơn là mấy, chẳng qua là mấy loại ngũ cốc linh tinh kèm theo dưa chua.
"Các huynh đệ uống thêm rượu, hôm nay trời lạnh lắm. Ăn nhiều thịt hơn, ăn thịt cho đỡ lạnh."
Vừa nói, hắn liền nghe thấy tiếng muốt nước miếng từ Cao Phi Báo cùng Tiểu Bạch Lang.
Trình Đại Lôi quay đầu lại và thấy ánh mắt của Cao Phi Báo đang nhìn về phía bên này.
"Nhị gia, mau lại đây cùng nhau ăn uống?"
Ngay sau khi lời nói của Trình Đại Lôi vừa dứt, người của Cao Phi Báo đã bị kích động.
“Ha, không cần, chúng ta đều ăn no rồi.” Cao Phi Báo hung hăng liếc nhìn đám huynh đệ.
"Đừng khách sáo với ta, dều là huynh đệ một nhà, nếu ngươi cứ khách sáo, tự nhiên cảm thấy chúng ta thật xa lạ đấy.”
“Trình đương gia nghĩ nhiều rồi, nói thật, gần đây ta có chút ăn không tiêu, không ăn được món quá tanh, chỉ có thể ăn mấy thứ thanh đạm." Cao Phi Báo lần này là đến chết vẫn sĩ diện, hắn đã hạ quyết tâm, nếu như Trình Đại Lôi lại khách khí với chính mình, vậy mình cũng liền không khách khí, miễn cưỡng đến ăn uống.
"Vậy được rồi, ta cũng liền không khách khí."
"..." Cao Phi Báo.
Nhìn thấy Trình Đại Lôi ăn từng khối lớn, uống rượu và ăn thịt. Một đám người cùng Cao Phi Báo chỉ có thể lau khô nước bọt, ăn một ít mì cao lương trộn với muối.
"Trình đương gia đều đã mời chúng ta đi qua, Nhị đương gia sao cần phải liều chết."
"Ta đã hơn hai ba tháng chưa ăn qua thịt..."
"Nhìn xem người ta đang ăn cái gì, lại nhìn xem chúng ta, ai, thật sự là hàng so hàng muốn ném, người so với người muốn chết."
Đám thuộc hạ xúm nhau, xì xầm không ngừng, Cao Phi Báo cũng muốn ăn thịt, có nỗi khổ không nói được, chính mình chỉ là khiêm nhường một chút, làm sao Trình Đại Lôi lại thật sự không biết khách khí.
"Nhốn nháo cái gì, chúng ta lần này không có mang theo đồ ngon sao, đem bánh đậu nành trong bao quần áo lấy ra, phân phát cho các huynh đệ.”
"Hoắc, Nhị gia lại giữ riêng đồ ngon cho mình.”
"Nói lời vô dụng làm gì, cái đó là lão nương của ta để vào.”
Bánh đậu nành trong bao quần áo của Cao Phi Báo bị lật ra, mỗi người cắn một miếng nhỏ, coi như chặn được miệng của đám thủ hạ.
"Quân Sư, mau cho ngựa ăn một chút, trên đường đi toàn dựa vào sức lực của chúng nó." Trình Đại Lôi vùi mình ở góc tường nói.
"Ừm."
Từ Thần Cơ lấy ra một cái túi vải lớn từ trên xe trượt, bẻ ra nhét vào miệng ngựa.
Cao Phi Báo đang nhai ngấu nghiến, đột nhiên hắn sửng sốt, hỏi: "Từ quân sư, ngươi cho ngựa ăn cái gì?"
"Chỉ là một ít bánh đậu khô, ra ngoài đâu thể nào giống như ở nhà được, thiệt thòi cho mấy con vật này rồi.”
Cao Phi Báo im lặng.
Quay đầu lại thấy thủ hạ huynh đệ đều mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn hắn, miệng chính đang nhai bánh, không biết nên nuốt xuống hay là nên phun ra.
"Đồ tốt như vậy đều cho súc sinh ăn, trại Cáp Mô thật đúng là giàu có.”
“Đây là tội ác!” Cao Phi Báo hừ lạnh, “Nhìn xem, họ Trình sau này nhất định sẽ không sinh được con trai!”
Cao Phi Báo chỉ có thể nghiến răng, âm thầm mắng chửi trong lòng. Thật ra, tất cả các sơn trại ở núi Thanh Ngưu đều có cuộc sống như nhau, ai cũng thường làm ruộng, năm nào xấu thì đi trộm cướp, đều sinh ra khổ cực, không ai chê cười ai.
Tuy nhiên, Trình Đại Lôi thì khác, thời gian nửa năm đã để một tòa sơn trại giàu đến chảy mỡ. Ngày ngày, người ta ăn thịt, người ta uống cháo, người ta trưng diện, còn chúng ta thì ăn mặc đơn giản, cũng khó trách tâm lý Cao Phi Báo không thoải mái.
"Trình đương gia, lần này dự định động thủ nơi nào a, có thể nói trước cho chúng ta biết để tránh đụng độ mua bán.”
Tiểu Bạch Lang cũng hướng ánh mắt về đây. Nói là mua bán chứ thực ra là cướp bóc, nhưng ở trong thành có bao nhiêu hộ giàu có như vậy, nếu cả ba đều đụng độ nhau, thật sự cũng rất khó xử.
Mặc dù, bây giờ nó đã đủ xấu hổ rồi.
Trình Đại Lôi cười: “Ta không nghĩ sẽ đụng nhau, không biết hai nhà các ngươi định cướp hộ nào?”
"Chu gia."
"Lữ gia.