Chương 1305: Tiến Vào Thảo Nguyê
Thích Kế Quang cưỡi ngựa đi trước, dẫn Ngư Long Vệ tiến vào Lạc Diệp Thành. Gặp người liền giết, thấy người liền chém, giết sạch từ cửa thành cho đến phủ thành chủ.
Bản thân Thích Kế Quang cũng tính là có võ nghệ, nhưng vẫn có sự chênh lệch nhất định so với cao thủ chân chính. Thân là nguyên soái quân đoàn, cơ hội được tham gia chiến đấu cũng không nhiều lắm. Chỉ có chỉ huy, điều binh khiển tướng mới có thể phát huy giá trị của hắn đến mức lớn nhất.
Nhưng hôm nay độ khó của trận chiến là quá nhỏ, cho nên Thích Kế Quang cũng từ bỏ vị trí chỉ huy này, dẫn Ngư Long Vệ chém giết.
Sau khi Tôn Tín và Chu Cương ở hậu viện xông ra, đã bị Thích Kế Quang giết ngay lập tức. Qua bữa tiệc mừng này, thủ hạ huynh đệ vốn uống đến người ngã ngựa đổ, huống hồ là đối mặt với Ngư Long Vệ tinh nhuệ, lấy đâu ra sức phản kháng.
Cả đám giống như hoa màu trên đồng ruộng, chờ Ngư Long Vệ tiến đến cắt đầu. Lỗ Hưng trong Ngũ Quỷ Bắc Hải hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị một đao chém đứt đầu, đầu người nhanh như chớp lăn đến dưới chân Tôn Tín và Chu Cương.
Hai người lập tức nổi cơn tam bành, ngũ linh hào khí bay lên trời, tay chân vội nắm binh khí liều chết phản kháng.
Lấy hai người làm trung tâm, huynh đệ thủ hạ tụ xung quanh, miễn cưỡng chiến đấu cùng Ngư Long Vệ.
Nhưng đối thủ là Ngư Long Vệ, tùy tiện chọn ra một người sợ rằng đã có thực lực ngang hàng với Chu Cương, huống hồ hôm nay nơi này tụ tập những ba ngàn người.
Trước khi đánh giết vào, Thích Kế Quang đã chặn bốn phía của thành, hôm nay tính toán của hắn rất đơn giản, chính là không giữ lại mạng sống dù chỉ của một người.
Trình Đại Lôi đã chết, nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho cái chết của hắn, không cần biết là làm bằng cách nào, người phải chịu trách nhiệm không thể là Ngư Long Vệ, vậy chỉ có thể là đám cô hồn dã quỷ của Lạc Diệp Thành này.
Chu Cương chỉ huy thủ hạ liều chết chiến đấu, trong lòng cũng biết hắn hôm nay chắc chắn không có khả năng trốn thoát. Hắn nhìn thấy Thích Kế Quang thân mặc bộ giáp đen cưỡi con ngựa lớn thì muốn liều chết kéo Thích Kế Quang xuống ngựa, cùng hắn đồng quy vu tận.
Nhưng Thích Kế Quang không hề cho hắn cơ hội này, ở trong mắt Thích Kế Quang, đám người này cùng lắm cũng chỉ là một đám ô hợp, không đáng để hắn cho vào mắt.
Khi Chu Cương muốn tới gần Thích Kế Quang, sớm đã có mấy người Ngư Long Vệ chạy tới, từng người từng người bên cạnh Chu Cương lần lượt bị xử lý sạch sẽ.
Chu Cương nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng, nhào tới Thích Kế Quang, miệng hét lớn.
“Ngươi chết cho ta.”
Đùng!
Một cây côn bằng thép từ trên trời giáng xuống, vừa lúc nện lên trán hắn, máu tươi trên đỉnh đầu Chu Cương chảy ròng ròng, trong nháy mắt đã mất mạng, xuống gặp Diêm Vương.
Thích Kế Quang ngồi trên lưng ngựa, ngay cả nhìn hắn cũng chưa từng nhìn một cái, chỉ là chứng kiến chiến trường trước mắt, như đang suy nghĩ điều gì đó, giống như đang có tâm sự.
Một canh giờ sau, cửa phủ Thành Chủ đóng lại, một người trong Ngư Long Vệ đi tới trước ngựa của Thích Kế Quang.
“Khởi bẩm tướng quân, tổng cộng chín trăm ba mươi sáu người, toàn bộ đều bị giết sạch.”
Thích Kế Quang gật gật đầu: “Tìm kiếm toàn thành, không để một ai sống sót.”
“Vâng.”
Ngư Long Vệ đáp một tiếng, sau khi tản ra bắt đầu triển khai giăng lưới tìm kiếm trong toàn bộ Lạc Diệp Thành. Hành động hôm nay, dựa theo mệnh lệnh của Thích Kế Quang, dù là thở hổn hển cũng không được để xót một người.
Lạc Diệp Thành thật sự là hung địa, Nhung tộc đã từng tàn sát qua một lần, đám người Vương Hòe từng ở đây làm bậy nhiều năm, mà lần này, Thích Kế Quang lại một lần triển khai tàn sát toàn dân trong thành.
Trốn trong hầm, núp dưới đáy bếp lò, mặc kệ nam nữ già trẻ, toàn bộ bị lôi ra tàn sát một lượt.
Từ góc độ này mà nói, Thích Kế Quang so Trình Đại Lôi tàn nhẫn hơn nhiều. Trình Đại Lôi tuy rằng mang tiếng ác cả giới sơn tặc đều biết, nhưng nhổ cỏ tận gốc, không giữ lại một mạng người nào thì hắn cũng rất ít làm.
Mấy ngàn mạng người, ở trong mắt của Thích Kế Quang đều không đáng một đồng. Quân đội vốn là được phép giết côn đồ, Ngũ Quỷ Bắc Hải tự xưng là tàn bạo, nhưng ở trước mặt Ngư Long Vệ thật sự không đáng nhắc tới.
Ngư Long Vệ mỗi người một việc, ở trong thành giết chóc. Thích Kế Quang ở lại phủ Thành Chủ, trước mắt thi thể đã nằm ở khắp nơi, máu chảy thành sông.
Đa số thi thể nằm rải rác ở cùng một chỗ, có vài người còn chưa chết, có người của Ngư Long Vệ đi đến tặng thêm một đao.
Thích Kế Quang nhíu mày, tâm trạng cũng không mấy vui vẻ. Giết người chưa bao giờ là chuyện làm cho người ta thấy vui vẻ, dù cho tay Thích Kế Quang nhúng trong biển máu, đối với hắn mà nói cũng đều như nhau.
Cùng lắm, Thích Kế Quang tâm trạng không vui, cũng không phải bởi vì cảnh giết chóc trước mắt, mà là bởi vì một cái tên quen thuộc.
Trình Đại Lôi thật sự đã chết sao? Về lý thuyết, không ai có thể thoát khỏi đám cháy lớn kia. Nhưng Thích Kế Quang mơ hồ có cảm giác, Trình Đại Lôi vẫn chưa chết, hắn vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót ở chỗ nào đó.
Trận giết chóc này kéo dài đến tận sáng hôm sau, khắp Lạc Diệp Thành đều là mùi máu tươi, toàn thành trên dưới không còn một người sống.
Nhiều năm trôi qua, Lạc Diệp Thành lại lần nữa trở thành một nơi chết chóc.
Thích Kế Quang không có dừng lại quá lâu ở đây, bản thân hắn đối với giết chóc không có hứng thú, chỉ là đại khai sát giới còn có tác dụng của nó.
Chỉ huy binh lính thủ hạ tiến về núi Thanh Ngưu, ba ngàn người trong Ngư Long Vệ tản ra, lại lần nữa tìm kiếm tung tích của Trình Đại Lôi.
Nếu hắn đã chết thì quá tốt rồi. Nếu hắn còn sống, vậy để hắn lại chết một lần.
……
Đoàn người Trình Địa Lôi lúc này đã rời khỏi phạm vi núi Thanh Ngưu, từ phương bắc tiến vào thảo nguyên.
Trên đường, vẫn là chia tay Thiên Trượng Xà. Thứ nhất, Thiên Trượng Xà mấy năm nay chịu quá nhiều đau khổ, thân thể hắn đã không đủ sức chống đỡ nổi đoạn đường dài, thứ hai, phía trước còn không biết có nguy hiểm gì đang chờ đợi mọi người, Thiên Thượng Xà không cần phải mạo hiểm cùng mọi người.
Từ thảo nguyên đi về phía tây, lại đi được mấy ngày, thấy phía sau không có truy binh đuổi theo, Trình Đại Lôi mới coi như thở phào nhẹ nhõm.