Chương 1314: Hắn Còn Sống

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 621 lượt đọc

Chương 1314: Hắn Còn Sống

Tự mình dẫn quan đến trước mặt Lý Hành Tai, Thích Kế Quang bái một cái cuối cùng, nói: “Bệ hạ, thần mang Trình Vương gia về tới nơi rồi.”

Lý Hành Tai gật đầu thật mạnh, Trình Đại Lôi vừa chết, cục đá trong lòng hắn xem như rơi xuống đất. Lúc sau, đó là chua xót dâng lên.

Hắn cả đời này độc lai độc vãng, nhìn như hiền hoà, nhưng trong xương cốt lại lạnh nhạt, quan hệ với gia đình cũng không tốt hơn là bao nhiêu.

Chân chính để hắn coi như bằng hữu không có mấy người, Trình Đại Lôi là một trong số đó.

Vất vả chiếm được giang sơn, nhưng dọc theo đường đi này Sở Vân Sinh rời mình mà đi, sau đó là Dã Nguyên Hỏa, hiện tại là Trình Đại Lôi. Vì cái ghế chí cao vô thượng kia, trả giá có phải có chút quá lớn hay không.

Trong lòng chua xót, chỉ cảm thấy ngực như là thiếu mất thứ gì, nặng nề vô cùng.

“Mở quan tài, trẫm muốn gặp mặt hắn lần cuối cùng.” Lý Hành Tai nói.

“Đã rõ.” Thích Kế Quang đáp một tiếng, hạ lệnh khai quan.

“Từ từ đã.” Lý Hành Tai bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Đưa công chúa tới đây, để nàng nói lời từ biệt với hắn.”

Người Lý Hành Tai nhắc đến tự nhiên là Lý Uyển Nhi, hắn cũng hiểu rõ quan hệ giữa Lý Uyển Nhi với Trình Đại Lôi, tuy rằng giết Trình Đại Lôi có chút tàn nhẫn, lại là bất đắc dĩ.

Hiện tại đại cục đã định, có một số việc vẫn là muốn hết tâm hết ý một lần.

Trong đoạn thời gian này, Lý Hành Tai vẫn luôn nhìn quan tài sơn đen trước mặt, đáy lòng ấp úng nói: Trình Đại Lôi àTrình Đại Lôi, ngươi đi rồi, trẫm thật sự thành người cô đơn.

Lý Uyển Nhi tới rất nhanh, nhưng không giống trong tưởng tượng của Lý Hành Tai, Lý Uyển Nhi biểu hiện rất bình tĩnh, không lộ ra ngoài quá nhiều cảm xúc bi thương.

“Muội tử……” Lý Hành Tai chuẩn bị nói cái gì, lại cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp, bất đắc dĩ xua tay, lệnh Ngư Long Vệ khai quan.

Theo tiếng vang kẽo kẹt, quan tài mở ra một khoảng đủ nhìn, Lý Uyển Nhi là người đầu tiên vọt tới trước quan tài, nhìn thoáng vào bên trong.

Theo sau, nàng cau mày, chết lặng tản ra từ đáy mắt, rồi lại sáng lên. Quay đầu lại nhìn Lý Hành Tai một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đáy mắt này lại có một tia trào phúng nhàn nhạt, tuy rằng Lý Uyển Nhi che giấu rất tốt, nhưng không tránh được mắt Lý Hành Tai.

Lý Uyển Nhi hành lễ, không tiếng động rời đi.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đáy lòng Lý Hành Tai hoang mang, biểu hiện của Lý Uyển Nhi thật là quá mức bình tĩnh. Hắn cũng rời khỏi ghế, đi đến trước quan tài, nhìn thoáng qua bên trong.

Chỉ là liếc mắt một cái, sắc mặt Lý Hành Tai đại biến. Ít ra hiện tại hắn đã biết rõ thân phận của mình, mới không có thất thố trước mặt người khác.

Lý Hành Tai hạ lệnh đuổi hết những người khác trong đại điện di ra ngoài, chỉ để lại một mình Thích Kế Quang.

Thích Kế Quang cũng có chút hoang mang, hắn thử thăm dò hỏi: “Bệ hạ……”

Lý Hành Tai hít sâu một hơi, gian nan bình phục cảm xúc phập phồng.

“Hắn còn sống.”

Thích Kế Quang ngẩn người, nói: “Sao có thế, trong quan tài là……”

“Không biết trong quan tài kia là ai, dù sao cũng không phải Trình Đại Lôi.” Lý Hành Tai cũng không biết giờ phút này tâm tình của chính mình nên như thế nào, cắn răng nói: “Ta biết hắn không có dễ chết như thế.”

Khác với Thích Kế Quang, Lý Hành Tai hiểu rõ Trình Đại Lôi. Cho nên Lưu Phát Tài ngụy trang có thể giấu được Thích Kế Quang, lại là không thể gạt được huynh muội Lý Hành Tai và Lý Uyển Nhi.

Bọn họ chỉ cần xem một cái, đã có thể phân biệt được.

Lý Hành Tai về ngồi long ỷ, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng quần áo sau lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

“Ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Hành Tai thật sự hơi hoảng, lúc này hắn đã quên xưng trẫm. Hoặc do sự tồn tại của người kia uy hiếp được địa vị hiện tại của hắn.

Giờ đây, Thích Kế Quang vẫn còn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, cúi đầu nói tường tận chi tiết quá trình truy đuổi với Lý Hành Tai. Bắt đầu từ U Châu đến tận khi Trình Đại Lôi rơi vào vực thẳm.

Bây giờ hồi tưởng lại, sự tình đúng là có chút kỳ lạ. Thời điểm bản thân gặp Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi đã không cưỡi Hắc Ngưu, cũng không cầm binh khí làm nên tên tuổi hắn. Mà nói đến tính cách của Trình Đại Lôi thì thật sự không phải loại người bó tay chịu trói, là người hiểu rõ giá trị sinh mạng.

Cũng bởi vì Thích Kế Quang vội vàng báo công nên mới xem nhẹ điểm này. Kết quả là bị Lưu Phát Tài lừa gạt, làm ra chuyện tai tiếng như vậy.

Lý Hành Tai hơi nheo mắt, nói: “Hắn nói hắn cố ý giả chết để quy ẩn, không xuất hiện nữa?”

“Đúng vậy.” Thích Kế Quang đồng tình, nói: "Có điều khi ấy, thuộc hạ nghi ngờ hắn có âm mưu quỷ kế gì, huống hồ Trình Đại Lôi chết thật càng đáng tin hơn Trình Đại Lôi giả chết.”

“Hồ đồ.” Lý Hành Tai thở dài: “Nếu hắn muốn chạy, ngươi phải vui vẻ thả hắn đi, vì cớ gì đuổi theo không dứt, nhất định phải chọc giận hắn.”

Lý Hành Tai đồng thời cũng hiểu rõ, lựa chọn lúc ấy của Thích Kế Quang chưa chắc đã sai. Chẳng qua, ngươi muốn hắn chết thì phải làm lưu loát một chút, sao lại mang một Trình Đại Lôi giả trở về.

Hiện tại khắp thiên hạ đều đã biết tin Trình Đại Lôi đã chết, chính mình cũng gióng trống khua chiêng thu xếp tang lễ cho Trình Đại Lôi. Nếu để người khác biết bây giờ hắn vẫn còn tung tăng nhảy nhót, bản thân không biết phải giấu mặt vào đâu.

Sợ là sẽ không còn chút mặt mũi nào cho thiên tử.

Huống hồ, Lý Hành Tai biết rõ tính cách Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi biết mình muốn giết hắn cũng chẳng là gì. Nhưng nếu mình động vào huynh đệ bên cạnh Trình Đại Lôi, dù hắn không muốn thì cũng nhất sẽ định làm gì đó.

“Ngươi có biết ngươi để trẫm gặp phải tai họa lớn bao nhiêu.” Lý Hành Tai thở dài một hơi.

Thích Kế Quang quỳ rạp xuống đất, nói: “Thuộc hạ biết tội, cầu xin bệ hạ trách phạt.”

“Dù có trách phạt ngươi thế nào đi nữa cũng không thay đổi được gì. Trẫm nên sớm nghĩ tới tình huống đấy, Trình Đại Lôi là kẻ khó đối phó.”

Lần này đúng là Thích Kế Quang hơi mất mặt, không chỉ không giải quyết được vấn đề mà còn làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt. Xét đến cùng là do hắn không biết rõ Trình Đại Lôi, chỉ dựa theo hiểu biết lúc Trình Đại Lôi ở triều đình, tất nhiên sẽ thua vô cùng thảm.

“Bệ hạ, bây giờ nên làm thế nào cho phải?”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right