Chương 1316: Ba Ngàn Sinh Mệnh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 245 lượt đọc

Chương 1316: Ba Ngàn Sinh Mệnh

Thích Kế Quang chuẩn bị một bữa tiệc rượu để đưa tiễn Ngư Long vệ, trong rượu thịt cho thêm một ít thứ khác. Vốn không đề phòng, uống phải rượu độc không còn sức phản kháng, giống như là đặt tính mạng dưới đao của đối phương, để mặc cho người ta chém giết.

Không phải trong đó không có người sáng suốt, ví dụ như Lữ Phụng Tiên. Đêm nay hắn mang tâm sự, uống rượu cũng ít nhất, tuy cũng uống rượu độc, nhưng đối với thể chất của hắn, thực ra vẫn chịu đựng được.

Lữ Phụng Tiên là người hiểu chuyện, chỉ bởi vì đường tình khó khăn mới trở lên hồ đồ. Đối với chuyện sống còn trước mắt, hắn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Bản thân cũng là kẻ không có đạo đức, tất nhiên càng có thể hiểu rõ ý định của đồng loại.

Trong lòng mang hận, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay bắt đầu chém giết. Chém ngang, đầu người rơi liên tục.

Ngoại trừ Trình Đại Lôi, toàn bộ thiên hạ, người có thể đấu với Lữ Phụng Tiên không nhiều lắm. Mà người Thích Kế Quang phái đi lần này, cũng không có ai là đối thủ của Lữ Phụng Tiên.

Không còn đường lui nữa, cho nên phải quyết chiến đến cùng, lúc này chính là thời khắc mở ra một trận đại chiến.

Người tập trung sau lưng Lữ Phụng Tiên càng ngày càng nhiều, không còn biện pháp nào khác, dưới tình huống lâm vào hoàn cảnh vô cùng xấu, người ta tất nhiên sẽ chạy đến chỗ an toàn. Lữ Phụng Tiên như một tảng đá ngầm chặn thế tấn công.

Mà quân Đông Hải cũng biết đụng phải đá tảng, nhiều người tập trung tấn công Lữ Phụng Tiên hơn, không đập nát tảng đá này, nhiệm vụ tối nay không thể hoàn thành.

Muốn đối phó Lữ Phụng Tiên không phải chuyện dễ dàng, tấn công hết lần này đến lần khác, không những không giết được Lữ Phụng Tiên, mà còn bị hắn đẩy lui trận hình.

Lúc này hắn không có ngựa chiến, đành giáp lá cà, hắn cầm Phương Thiên Họa Kích, không ai có thể đấu lại.

Xoay người nhìn thoáng qua, miệng gầm giận dữ: "Lý Hành Tai muốn nhổ cỏ tận gốc, các huynh đệ mau phản kháng."

Nhiều người ủng hộ, đa số người của Ngư Long vệ có xuất thân giang hồ, bản thân không có bao nhiêu trung thành, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi. Nếu Lý Hành Tai bất nhân với bọn họ, cũng đừng trách bọn họ bất nghĩa.

"Giết về Trường An, lấy đầu chó của Lý Hành Tai!"

Mọi người kêu la om sòm, tập trung một chỗ đột phá vòng vây ra phía ngoài. Vốn đã không ai chống được thế tiến công của Lữ Phụng Tiên, quân Đông Hải vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị đẩy đến bên ngoài hang động.

Mặc dù là lấy sức lực một người để đảo ngược tình thế, nhưng tình hình vẫn không lạc quan hơn. Đứng phía sau Lữ Phụng Tiên cùng lắm là hơn trăm người.

Dưới sự hướng dẫn của Lữ Phụng Tiên, mọi người lao ra khỏi thung lũng, ngẩng đầu nhìn thấy Thích Kế Quang bên ngoài hang động.

Người người nghiến răng nghiến lợi, miệng hô to: "Giết về Trường An, lấy đầu chó của hôn quân."

Trong lòng Thích Kế Quang cũng có vài phần khổ sở, hiện giờ hắn ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng Lý Hành Tai khi hạ thủ Trình Đại Lôi. Ngư Long vệ là đội ngũ hắn chỉ huy, vì truy sát Trình Đại Lôi mà ra sống vào chết, người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình, hết lần này tới lần khác Thích Kế Quang cũng là một người yêu dân như con.

Chỉ có điều, có một số việc là bất đắc dĩ. Khi ngươi biết thì cũng chỉ có thể làm tới cùng.

Thích Kế Quang chắp tay, nói: "Chư vị đi trước một bước, Thích mỗ sẽ theo sau ngay."

"Ta khinh."

Một đám người mở miệng mắng chửi, ô ngôn uế ngữ bên tai không dứt, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu nói.

"Trước tiên giết cẩu quan, sau đó giết hôn quân."

Thích Kế Quang thở dài, nhẹ nhàng phất tay.

Cung thủ xếp thành từng hàng, sau khi bày trận hoàn tất, không chút do dự cùng bắn vạn tên.

Thiện không đao thương, nghĩa không dối lừa, về khoản này Thích Kế Quang làm tốt hơn bất cứ kẻ nào.

Như là đã quyết định giết người thì không cần làm bộ làm tịch, giết người là giết người, giết vô cùng sạch sẽ, không còn một mống.

Cung thủ chia làm ba đội, ba đội luân phiên bắn, mưa tên không một khe hở. Đây cũng là do Thích Kế Quang luyện được lính tốt, phối hợp ăn ý không gì sánh được.

Không ngừng có Ngư Long vệ bị đánh chết, Lữ Phụng Tiên tay cầm Phương Thiên Họa Kích ngăn cản, đồng thời tiến công về phía trước.

Hắn muốn rút ngắn khoảng cách với cung thủ, bản thân lại tùy tiện cướp một con ngựa, có giết Thích Kế Quang hay không cũng không vội, mình có thể chạy thoát thân mới là vấn đề lớn nhất.

Nhưng sức người có hạn, trải qua một hồi chém giết ở bên trong hang động, lại liều mạng đánh đến hiện tại. Huống hồ, hắn cũng trúng độc, lúc bình thường tất nhiên không lo, nhưng ngày hôm nay là chuyện sống còn trước mắt, bất kỳ sơ hở nào cũng có thể là trí mạng.

Hắn không thể cản được làn mưa tên nối tiếp, một mũi tên đầu tiên bắn trúng vai đã tạo ra lỗ hổng, sau đó cơ thể trúng tên càng ngày càng nhiều, chảy máu không ngừng.

Máu tươi chảy ra ngoài cơ thể, sức lực cũng theo đó mất dần từng chút, hắn đã cách Thích Kế Quang rất gần, nhưng đã không còn sức lực tới gần vị trí của Thích Kế Quang. Nhưng hắn vẫn cố gắng đến cùng, vẫn đang chiến đấu.

Hắn giống như một con hổ ốm yếu bị thợ săn bao vây, đến tận khi máu tươi chảy cạn, cũng không từ bỏ chiến đấu.

Không thể không khiến người khác cảm thấy kính nể.

Đối với kẻ địch khó giải quyết như vậy, vẫn nên dứt khoát. Huống hồ Thích Kế Quang cũng không muốn tạo cơ hội cho đối phương.

Phất tay, một đám người tay cầm trường kích xung phong liều chết xông ra bổ những đao cuối cùng vào Lữ Phụng Tiên.

Lữ Phụng Tiên ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy thù hận.

Bản lĩnh đầy mình còn chưa kịp thi triển đã có kết cục như vậy, nghĩ lại thì thật đúng là không cam lòng.

Hắn đứng lên, ném Phương Thiên Họa Kích ra, giống như thợ săn ngày xưa ném lao săn bắt trâu rừng.

Thích Kế Quang càng hoảng sợ, ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, may mắn tránh được một chiêu cuối cùng của Lữ Phụng Tiên.

Mà Lữ Phụng Tiên đã vùng vẫy giãy chết, sau khi ném ra Phương Thiên Họa Kích, trong nháy mắt hắn bị đánh chết, cơ thể bị chặt thành thịt vụn.

Chỉ trong một đêm, ba ngàn Ngư Long Vệ đều bị tàn sát sạch sẽ, không để lại một người sống sót.

Ba ngàn sinh mệnh, giống như một hòn đá ném xuống biển rộng lớn, không có nổi một gợn sóng. Đối với bên ngoài mà nói cũng chỉ là tiêu diệt một đám cướp trên núi, cuối cùng cũng không có ảnh hưởng gì đến thành Trường An.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right