Chương 1326: Hắn Là Độc Nhất

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,752 lượt đọc

Chương 1326: Hắn Là Độc Nhất

Từ Trường An đi đến Ly Dương thành, ven đường được tận mắt chứng kiến, đế quốc đã có không khí vui sướng vẻ vang. Đúng như lời của Trình Đại Lôi lúc trước, nhà quá cũ kĩ, sửa lại cũng không chịu được lâu hơn. Không bằng dứt khoát đạp đổ xây lại.

Tòa nhà cổ đế quốc này bị đạp đổ một lần, hiện tại xây lại tòa mới. Chỉ là chủ nhà vẫn như cũ là họ Lý.

Hiện tại đế quốc không còn đám danh gia vọng tộc cổ hũ bám dai khó dứt kia, Lý Hành Tai có thể thả tay chân xây lại đế quốc của hắn.

Qua không bao lâu, đế quốc sẽ nghênh đón một thời thái bình thịnh thế.

“Trình Đại Lôi àTrình Đại Lôi……”

Lý Uyển Nhi ấp úng than một tiếng, nàng cũng không ngốc, sớm đã đoán được mục đích đưa dâu lần này. Bản thân cũng chỉ là mồi dụ Trình Đại Lôi cắn câu.

Ttrong lòng nàng ngóng trông Trình Đại Lôi xuất hiện, cũng hoàn toàn không muốn hắn xuất hiện. Còn việc có thể gặp hắn hay không, trong lòng Lý Uyển Nhi cũng không nắm chắc.

Quen biết từ lâu, ai cũng nếm trải tang thương, sớm đã cảm mến lẫn nhau, chỉ là không có cơ hội thích hợp mà thôi.

Chờ lúc chiến tranh kết thúc, vốn tưởng rằng cơ hội đã thích hợp, hai người vẫn đứng ở trận doanh khác nhau. Thân là công chúa đế quốc, Lý Uyển Nhi có chuyện nàng nên làm, thân là chủ Lương Châu, Trình Đại Lôi cũng có chuyện hắn cần quản.

Đạo bất đồng khó lòng hợp tác.

Bang một tiếng giòn vang, nến đỏ trên bàn nổ ra một tia lửa, ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối. Lý Uyển Nhi ngẩn ra, nghe tiếng vang chầm chậm, cửa sổ bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng đen tiến vào.

Cả người Lý Uyển Nhi sửng sốt, nhiều ngày không thấy, hắn tiều tụy tang thương rất nhiều, nhưng mắt vẫn sáng ngời như cũ, đáy mắt như có lửa thiêu đốt. Chứng minh hắn vẫn vui vẻ như cũ, sống yên ổn.

Nàng đứng yên hồi lâu, lâu đến dường như thời gian cũng không nỡ trôi đi.

Vừa nhìn thấy thi thể Lưu Phát Tài, Lý Uyển Nhi đã đoán được Trình Đại Lôi không chết. Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, trong lòng nàng chưa chắc không sợ hãi. Lần này rời kinh, cũng là biết mục đích vì sao. Nhưng Lý Uyển Nhi cũng không biết Trình Đại Lôi có xuất hiện hay không?

Vạn nhất hắn không có nhận được tin tức, vạn nhất hắn bởi vì một ít việc mà trì hoãn, vạn nhất hắn đã không còn tâm ý trước kia.

Không muốn hắn đi vào bẫy rập, nhưng đồng thời cũng ngóng trông hắn xuất hiện, hoặc nhiều hoặc ít có thể thấy mặt hắn.

Trong lòng cũng ảo tưởng cảnh tượng khi hắn xuất hiện, chuẩn bị tốt thiên ngôn vạn ngữ, muốn nói từng lời cho hắn nghe. Mà lúc hắn chân chính xuất hiện đứng trước mắt mình, Lý Uyển Nhi lại cảm giác yết hầu của mình giống như bị lấp kín, một câu cũng nói không nên lời.

Nàng chỉ là ngơ ngác ngóng nhìn thân ảnh trước mắt, cầu nguyện đây không phải một hồi ảo mộng.

Thời gian giống như đã qua lâu, lại như là chỉ vừa nháy mắt. Trình Đại Lôi xoa cái trán, nói: “Có nước không, khát chết ta rồi.”

Bỗng nhiên, Lý Uyển Nhi giống một ngọn lửa nhào vào trong lòng ngực hắn, ngửa đầu khoá miệng hắn. Lần này đổi lại là Trình Đại Lôi sửng sốt, da mặt dần nóng lên.

Trước đó ảo tưởng một vạn tình cảnh gặp mặt, nhưng lúc thấy mặt thật lại hoàn toàn khác với ảo tưởng.

Lý Uyển Nhi ôm rất chặt, sợ đây là một giấc mộng hoang đường, nàng không muốn thả người trong lòng ra.

Nhớ nhung lâu như vậy, nụ hôn này cũng nên kéo dài vô tận.

Trong nháy mắt hai người chạm mặt nhau, mấy thứ quốc gia thiên hạ, giang sơn xã tắc gì đó đều trở nên không đáng nhắc tới. Thứ nhi nữ tình trường bị kẻ có học khinh thường, lập tức trở thành tâm điểm khoảnh khắc này.

Trình Đại Lôi cảm thấy hít thở không thông, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lý Uyển Nhi, Lý Uyển Nhi dựa vào trong ngực Trình Đại Lôi, không hiểu vì sao, đột nhiên rơi nước mắt, làm ướt xiêm y của Trình Đại Lôi.

Qua thật lâu, Trình Đại Lôi mới mở miệng an ủi nói: “Đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây đấy thôi.”

Không nói lời này còn tốt, nói ra lời này, đáy lòng Lý Uyển Nhi càng thêm nghẹn ngào. Cuối cùng nàng cũng không kiềm chế nữa, ở trước mặt người này, có thể yên tâm nói hết ủy khuất của mình.

Lấy chỗ ở của Lý Uyển Nhi làm trung tâm, bên ngoài là Ly Dương binh dưới trướng Phạm Mục Dã, toàn bộ là chọn lựa kỹ càng ra, từ tinh nhuệ tạo thành đội ngũ đưa dâu, mà người thực sự phụ trách việc bảo vệ chính là cao thủ giang hồ mà Tống Du Cừ vất vả chiêu mộ đến.

Phòng thủ không thể nói không nghiêm mật, sợ là một con ruồi cũng không có khả năng bay vào.

Màn đêm đến, Trương Bạch Hạc cũng không thả lỏng cảnh giác. Đêm đen gió lớn, là lúc giết người phóng hỏa, nửa đêm canh ba, đúng là lúc kẻ cắp ra tay.

Từ giang hồ đi vào triều đình, làm sao không thể có lòng ham danh lợi. Trương Bạch Hạc tuy rằng bày ra tư thái thế ngoại cao nhân, nhưng một khi bị Lý Hành Tai giữ lại, lập tức dốc hết lực bán mạng, muốn kiến công lập nghiệp, đổi một cơ hội cho vợ con hưởng đặc quyền.

Văn võ nghệ đại thành, vẫn dưới trướng đế vương, chỉ cần có quyền lực, thanh danh, tài phú, nữ nhân sẽ ập đến trước mặt. Đây mới là lực lượng cường đại nhất thế gian, nửa đời trước mình một lòng học võ, ăn không ít đau khổ, xem ra chọn sai đường.

Tuần tra ngoài tiểu lâu, chạm mặt hòa thượng Thanh Thạch và Thông Huyền đạo sĩ đi tuần ban đêm. Sau lúc ba người gặp mặt, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều là quyết tâm làm việc lập công, cũng không cần ai khinh thường ai.

“Thí chủ có tra được cái gì hay không?” Hòa thượng Thanh Thạch nói.

Trương Bạch Hạc lắc đầu.

“Theo bần đạo thấy, sợ là hắn không dám hiện thân.” Thông Huyền hòa thượng nói: “Nơi đây thập diện mai phục, chỉ cần hắn dám hiện thân, chính là một con đường chết. Không có người nào biết sẽ phải chết, còn muốn đi chịu chết.”

Trương Bạch Hạc lắc đầu: “Vẫn không thể thiếu cảnh giác, kẻ địch lần này của chúng ta dù sao cũng là người kia.”

Câu này nói ra, sắc mặt ba người đều trầm xuống. Mọi người cố gắng hết sức không đề cập tên người kia, một là vì bảo mật, hai là vì tận lực khắc chế sợ hãi trong lòng.

Ở trong cái loạn thế này, triều đình còn có người có thể chống lại với Trình Đại Lôi, nhưng trong giang hồ hắn là độc nhất, nhắc đến sẽ khiến người ta né xa ba thước.

Thông Huyền đạo trưởng mở miệng: “Trên giang hồ, đa số chỉ nghe hư danh, bần đạo không biết hắn có bản lĩnh thật hay không, cũng muốn thăm dò một chút.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right