Chương 136: Tiểu Vương tử Của Bắc Man Bộ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,558 lượt đọc

Chương 136: Tiểu Vương tử Của Bắc Man Bộ

Trình Đại Lôi nhắm mắt kiểm tra giao diện hệ thống, hôm qua hắn đã cướp Cổ gia. Tiến độ của nhiệm vụ đã tiến lên 3/10, đồng thời cũng đã thu hoạch được một đợt điểm hoảng sợ, trước mắt có hơn 10 vạn điểm, vẫn còn một khoảng cách lớn giữa với mục tiêu 10 vạn.

"Đại đương gia, ngươi có đoán ra ai trộm ngựa của chúng ta hay không, có khả năng là Cao Phi Báo hoặc là Tiểu Bạch Lang làm?" Từ Thần Cơ lúc này liền nói.

“Không phải là không thể.” Trình Đại Lôi mở mắt ra, chớ nhìn hắn cùng Tiểu Bạch Lang, Cao Phi Báo một chỗ cược súc sắc uống rượu, nhưng giao tình giữa sơn tặc... Trên đời có không hề có thứ tốt như vậy. Nếu là hai người đó ở phía sau bày mưu tính kế Trình Đại Lôi, cũng có khả năng này.

Cho dù bây giờ là như thế nào, cũng không thể chắc chắn được.

“Bất kể là ai, nếu để ta bắt được, ta liền giết chết không tha!” Trình Đại Lôi hung ác nói.

"Chỉ là một vài con ngựa, không đáng để tức giận như vậy, tâm bình tĩnh tâm bình tĩnh." m thanh nhìn thấu hồng trần của Lưu Bi vang lên.

"A, rìu của ta!" Trình Đại Lôi hét lên, "Rìu của ta cũng bị trộm mất.”

Không chỉ vũ khí của Trình Đại Lôi, mà vũ khí của Tần Man và Lâm Thiếu Vũ đều người ta thuận tay lấy đi. Ngoài ra, lương khô và rượu cũng đều bị lấy sạch sẽ. Bây giờ, mấy người Trình Đại Lôi đã một đêm bụng đói nhăn răng.

"Đến tột cùng là ai trộm búa của lão tử!" Trình Đại Lôi nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nổi gân xanh.

.......................

Cách thành 30 dặm, tại một gò đất.

Hơn một chục nam nhân to lớn ngồi rải rác trên mặt đất, quấn trong những chiếc áo gió dày cộp, vây quang đống lửa, thịt khô vừa nướng chín tới, bốc lên hương thơm ngon lành.

Vài người đang ngồi với nhau, uống rượu và ăn thịt, thỉnh thoảng lại có tiếng cười lớn.

"Loại rượu này thực sự rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với rượu sữa ngựa của chúng ta."

"Nhắc tới băng sơn tặc này thật là ngạo mạn, chỉ bằng mấy người mà dám vào thành đại náo."

"Nhưng họ không bao giờ tưởng tượng rằng ngựa đã bị chúng ta trộm mất, chắc hẳn bậy giờ đang rất căm hận chúng ta.”

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười lớn vang lên, bông tuyết rơi đầy trên ngọn cây.

"Tiểu Vương Tử, lưỡi rìu này không tệ, về sau hãy để ta dùng đi!"

"Dã Đức, tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó, lưỡi rùa này là ta nhìn thấy trước."

"Xích Hổ, bằng ngươi cũng nghĩ tranh với ta!"

Hai nam nhân to lớn từ trên mặt đất đứng lên, tức giận đùng đùng, bắt đầu trên tuyết động thủ, xé mở áo khoác da trên ngực, lộ ra bộ ngực cường tráng, miệng đang gào thét vì nhiệt.

Một nhóm người xung quanh reo hò, Hồ Di Lặc vừa uống rượu và ăn thịt, mỉm cười nhìn cảnh tượng đó nhưng không ngăn cản.

“Được rồi, được rồi.” Sau khi hai người mệt mỏi, Hồ Di Lặc ra hiệu để họ giải tán: "Các ngươi muốn lưỡi rìu này, lưỡi rìu này nặng hơn 100 cân, hai người các ngươi sử dụng được sao?"

Hai gã đàn ông to lớn tên là Xích Hổ cùng Dã Đức nhìn nhau, tuy cả hai đều có sức mạnh, thực lực mang vũ khí cả trăm cân ra trận, nhưng không ai có thể làm được.

Hô Di Lặc bật cười, đứng dậy khỏi bãi tuyết và dùng một tay nâng chiếc rìu lớn lên. Sau khi vung lên hai lần, hắn cảm thấy rất thoải mái, nhìn thấy một cây lớn bên cạnh, liền một nhát chém tới.

Kacha~!

Thân cây to ngã gục xuống, phần phật bay trong tuyết trắng.

"Rìu tốt, rìu tốt! Ta sẽ sử dụng chiếc rìu này.” Hô Di Lặc nói: "Nên đặt tên cho nó, cứ gọi nó là..."

Gió bắc ập đến, cuộn tuyết trên mặt đất, choáng ngợp bầu trời. Hô Di Lặc đứng giữa vùng hoang vu với một chiếc rìu, đôi mắt như một con sói đói và tâm trí như một con hổ.

"Cứ gọi nó là Chiến rìu phong bạo!”

Hô Di Lặc, vương tử của Nhung Tộc Bắc Man bộ. Nhung Tộc không phải là một quốc gia, mà bao gồm hàng trăm bộ tộc lớn nhỏ khác nhau, sức mạnh rất phức tạp. Bắc Man bộ được coi là một trong những bộ tộc hùng mạnh nhất ở cực bắc, tất nhiên, Bắc Man Vương sẽ không chỉ có một con trai duy nhất.

Nhưng Hô Di Lặc lại là Tiểu Vương Tử mà Bắc Man Vương yêu thích nhất, tuy còn nhỏ nhưng hắn đã vô cùng có uy tín trong bộ tộc. Những người trong bộ tộc thường dùng một câu khen ngợi hắn.

"Một con sói xứ lạnh gầm thét tứ phương.”

Hôm nay, Hô Di Lặc rất vui khi có được vũ khí trong tay, hắn ta nhìn Dã Đức cùng Xích Hổ, nói: "Hai người đừng buồn, không phải còn hai cây thương sao, về sau các ngươi liền dùng chúng.”

“Tốt!” Cả hai đồng thanh cười.

"Tiểu Vương Tử, vậy chúng ta thì sao..."

"Xích Hổ so ta kém hơn nhiều, dựa vào cái gì đem thương cho hắn!"

"Tiểu tử, ngươi không phục, chúng ta đến đánh một trận."

“Ồn ào cái gì!” Hô Di Lặc vươn tay chỉ ra: "Nơi đó là một thế gian phồn hoa, mỹ tửu, lá trà, binh giáo, tơ lụa...Nữ nhân nũng nịu có thể bóp ra nước, có bản lĩnh đoạt được thì đều là của các ngươi.”

Hô Di Lặc đưa ngón tay chỉ ra, đó là thành Hắc Thạch. Một nhóm người nhìn sang hướng đó, ánh mắt lộ ra vẻ thèm khát.

"Đúng vậy a, các huynh đệ đều đã chờ không nổi, mau chóng đi vào thành tìm khoái hoạt a!”

"Chỉ chờ một câu của Tiểu Vương Tử, huynh đệ chúng ta liền vào thành, cướp người, đoạt lương, đoạt tiền."

"Không cần phải gấp, bằng mấy người chúng ta không nên náo động thành Hắc Thạch.”

“Đám binh lính vô dụng đó, huynh đệ chúng ta không sợ.”

"Ha ha, các ngươi không cần phải gấp, 100 dũng sĩ của bộ lạc đang trên đường đến đây." Hô Di Lặc nói: "Chúng ta trước trà trộn vào trong thành, chờ người của chúng ta đến, nội ứng ngoại hợp mở cửa thành ra, đoạt thành Hắc Thạch vào trong tay.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right