Chương 149: Sơn Trại Vào Mùa Đông

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,017 lượt đọc

Chương 149: Sơn Trại Vào Mùa Đông

Sau lưng Cao Phi Hổ, mồ hôi lạnh chảy hết lớp này đến lớp khác, hắn vừa rồi quả thực vừa đi qua quỷ môn quan trở về.

"Đa tạ Trình trại chủ tha mạng." Cao Phi Hổ nói: "Mời lên núi!"

Đám đông tách ra một con đường, mặc dù ai cũng cầm vũ khí và trong mắt có lòng tham nhưng không ai dám làm, họ chỉ có thể nhìn Trình Đại Lôi và những người khác áp giải Cao Phi Báo cùng Tiểu Bạch Lang lên núi.

"Mong Trình trại chủ thả huynh đệ của ta ra." Cao Phi Hổ dưới chân núi hô.

"Cao trại chủ, ta trước sẽ giữ huynh đệ ngươi ở lại vài ngày, hôm nào nhất định cho người đưa trở về."

"Ngươi!"

"Làm sao, Cao trại chủ cũng muốn lên núi của ta làm khách?" Trình Đại Lôi cười lạnh nói.

Cao Phi Hổ giật mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như Trình trại chủ muốn giữ lại đệ đệ của ta, vậy liền để hắn ở trại Cáp Mô vài ngày, chỉ mong không có cái gì sơ xuất, nếu không, cũng chớ trách ta lưỡng bại câu thương."

"Nếu cá chết, lưới cũng chưa chắc bị phá.”

Trình Đại Lôi để lại một câu và áp giải Cao Phi Báo cùng Tiểu Bạch Lang vào sơn trại. Sau khi trở về sơn trại, họ bị ném vào ngục tối.

Sau đó, Trình Đại Lôi triệu tập Hoàng Tam Nguyên, Quan Ngư và những người khác vào phòng.

"Đại đương gia, may thay ngài kịp thời trở về, hiện tại bọn họ đều đã rút chạy tán loạn."

Hoàng Tam Nguyên nói xong câu này, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trình Đại Lôi, chẳng lẽ không đáng để vui mừng sao. Không biết có chuyện gì xảy ra, Hoàng Tam Nguyên cảm giác Trình Đại Lôi lần này trở về cùng trước kia có chút không giống nhau, không khỏi làm người cảm thấy sợ.

"Nói một chút đi."

“Nói cái gì?” Hoàng Tam Nguyên bối rối.

"U, còn không nói thật có phải hay không, nhất định phải ta để hỏi ra à." Trình Đại Lôi nói: "Nói xem những ngày này, các ngươi có người nào làm chuyện gì, đắc tội với bọn hắn?"

“Không, mấy ngày nay ta còn chưa ra khỏi cổng.” Hoàng Tam Nguyên.

“Ngươi cũng không?” Trình Đại Lôi hỏi Quan Ngư.

Quan Ngư lạnh hừ một tiếng, không có trả lời.

Có vẻ như cả hai thực sự không làm điều gì xấu nên Trình Đại Lôi có chút hơi bối rối.

Hơn năm mươi nhà sơn trại trên núi Thanh Ngưu liên hợp, già với trẻ, phụ nữ và trẻ em cùng lên trận, hết thảy hơn năm ngàn người muốn đánh trại Cáp Mô. Nhiệt tình như thế này không đủ đào mộ tổ tiên của người ta đi... Nhưng mình đích thật không có làm chuyện gì đắc tội với bọn hắn, danh tiếng của mình chưa đủ tốt sao.

Triệu Tử Long cùng Quan Ngư lâu ngày mới gặp mặt lại, nên hai người chụm lại với nhau trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

Trình Đại Lôi đang ngồi trên ghế chủ trại, trong đầu vẫn đang băn khoăn câu hỏi này.

Nhờ quả chuối lắp bắp, được ôm Xiao trong tay, Yi Ren tươi cười say sưa khắp thành phố, chín ngày, ấm no, khỏe mạnh, được binh lính ban thưởng.

Trình Đại Lôi vừa về phòng, Liễu Chỉ liền bưng một chậu nước nóng tiến đến.

"Gia, ngài trước tiên hãy rửa chân, nước tắm còn đang nấu, chờ một lát liền có thể tắm rửa.”

Chuyện sinh hoạt của Trình Đại Lôi đều được Liễu Chỉ chiếu cố, bưng trà đổ nước, trải giường chiếu xếp chăn, ngay cả y phục của Trình Đại Lôi đều được cô giặc sạch, tỉ mỉ chu đáo, khiến cho Trình Đại Lôi có cảm giác không được ý tứ lắm. Trình Đại Lôi cũng không phải là người há miệng đợi đút cơm, mà lại nói, được một tiểu cô nương hầu hạ như thế này…Cảm giác cũng không tệ lắm.

“Thế giới này cũng hoàn toàn không vô nghĩa.” Trình Đại Lôi đặt chân vào chậu nước, lúc này cảm giác mệt mỏi vì chạy lung tung đã biến mất một chút. Hắn nhớ ra điều gì đó và hỏi: "Liễu Chỉ, cô cảm thấy tại sao bọn họ lại liên minh đối phó chúng ta, ta thấy nhân duyên của mình cùn không tệ lắm mà.”

"Chắc là họ không đủ cơm ăn.”

"Không đủ cơm ăn thì liền chạy đến cướp của ta, cái lý này ở đâu ra.”

Trình Đại Lôi tức giận nói, vuốt vướt khăn mặt, Liễu Chỉ sớm đã cầm khăn mặt ngồi xổm ở dưới chân hắn.

Hừ ... Thật là sa đọa, bận bịu làm cho Liễu Chỉ đứng lên, cái này hắn cũng không chịu nổi.

Trình Đại Lôi chưa bao giờ hiểu được thời đại này, gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, tiểu thiếp có thể tùy ý đưa cho người khác, những gì Trình Đại Lôi làm được có thể coi là chuẩn mực cho đàn ông.

Mùa đông dài dằng dặc đến nhàm chán, trong cái thời tiết tay chân cũng muốn đông cứng không làm được việc gì. Trình Đại Lôi chỉ có thể đợi đến đầu mùa xuân năm sau nếu muốn làm điều gì đó. Hắn không còn cách nào khác là phải ở trong sơn trại để sống sót qua mùa đông như bao người khác.

Cả ngày cùng Liễu Chỉ làm ổ trong phòng pha trò cũng không có gì thú vị, thỉnh thoảng Trình Đại Lôi cũng sẽ theo Tần Man cùng đi ra săn bắn, làm trò tiêu khiển.

Vốn là đến nơi hứng thú, nhưng tự mình trải qua mới biết được, cái này, thực sự không phải chuyện gì tốt.

Ngọn núi bị tuyết dày bao phủ, lớp tuyết dày cao đến một người, các hang động, hốc cây, vách đá đều ẩn hiện dưới lớp tuyết dày, nếu dẫm nhầm chân có thể mất mạng.

Cũng may có Tần Man dẫn đường, coi như không gặp nguy hiểm.

“Tần Man, ta có thể làm gì?” Trình Đại Lôi quấn một chiếc áo choàng lớn, trên tay cầm một cây thương.

"Đừng làm phiền thêm

"..." Trình Đại Lôi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right