Chương 154: Nữ Nhâ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,596 lượt đọc

Chương 154: Nữ Nhâ

Ớt đã được vận chuyển đến cảng qua đêm, một con tàu lớn đã đợi sẵn ở đó, Tô Anh đã sắp xếp trước mọi mặt về các mối quan hệ trong thành.

Sau rất nhiều bận rộn, không cần phải nói, cuối cùng tất cả ớt đã được chất lên thuyền. Ngay khi chuẩn bị khởi hành, Trình Đại Lôi không hề nhìn thấy bóng dáng Tô Anh.

"Tiểu thư nhà ngươi đâu??" Trình Đại Lôi hỏi Tiểu Điệp đang một mực lo liệu bận rộn.

"Tiểu thư nhà ta bệnh, nhiễm phong hàn."

"Không nghiêm trọng chứ?"

"Không nghiêm trọng lắm, chỉ là không thể đến tiễn ngài."

"Vậy thì dặn dò nàng ấy dưỡng bệnh thật tốt, đợi ta trở về, sẽ đến thăm nàng.”

Trình Đại Lôi đang chuẩn bị lên tàu, nhìn thấy Tiểu điệp cũng đi theo con tàu, hắn thắc mắc: "Ngươi theo lên làm cái gì?”

"Đi với ngài, ta sẽ thay tiểu thư chăm sóc cho ngài.”

“A, lại chăm sóc cho ta, gần đây có vẻ ta rất được hoan nghênh nha.”

Thuyền đã bắt đầu chuẩn bị xuất phát.

"Đi đi!"

Các thủy thủ hét lớn một tiếng, giương buồm ra ba phía thuận gió.

Đô, thiêu niên chín nghĩa, ngươi nhận nhiệm vụ giúp sơn tặc ở núi Thanh Ngưu vượt qua mùa đông lạnh giá.

Hôm nay, Trình Đại Lôi mang theo mười vạn quán, hứng gió biển đi đên Dương Châu.

...

Sau khi lên thuyền, người trong nghề cùng ngoài nghề liền lập tức nhìn ra được. Giống như Tiểu Bạch Lang cùng Cao Phi Báo, trên mặt đất thì hung ác, nhưng một khi lên thuyền liền lập tức hoảng sợ. So sánh với nho nhỏ Liễu Chỉ nho nhỏ lại đứng trên thuyền như giẫm trên đất.

Trình Đại Lôi khá hơn một chút, ít nhất là không say sóng. đi loanh quanh trên thuyền, mà hắn cũng không thể làm gì để giúp đỡ. Hiện tại, các thủy thủ trên thuyền đều là người Liễu gia trước đây, nhiều thứ trên thuyền, họ đều là chuyên gia.

Sau một vòng, hắn chọn quay trở lại buồn nhỏ. Khi vừa bước vào cửa, Trình Đại Lôi đã vô cùng sửng sốt, nhìn thấy tiểu đồng đang đứng trong phòng với đôi môi đỏ và hàm răng trắng.

“Làm sao, không nhận fa?” Tiểu đồng xoay người một vòng.

“Tô Tiểu thư?” Trình Đại Lôi mở to mắt.

Tô Anh che miệng cười khúc khích, giọng nói vang vọng trong buồng nhỏ như chuông bạc.

Trình Đại Lôi nhất thời không dám thừa nhận, Tô Anh đã thay quần áo nam, ăn mặc như người hầu. Là kiểu đổ bình thường của người hầu bình thường, nhưng khi cô ấy mặc lên lại có vẻ kiểu diễm, ánh mắt như ngậm nước.

“Nàng không phải đang bị bệnh sao, tại sao lại đến đây?”

"Tại sao ta không thể đến, huynh lại không biết kinh doanh, Dương Châu là nơi của kẻ quyền thế, có rất nhiều quy củ bát nháo, huynh hiểu hết không?”

Tô Anh đưa ra một bộ áo choàng mới tinh: "Người Dương Châu đều rất thích bợ đỡ, nếu như huynh ăn mặc rách rưới, bọn họ sẽ xem thường huynh, căn bản sẽ không cùng huynh làm ăn."

Trình Đại Lôi sờ qua vải vóc, tính chất của tơ lụa, mềm mại như da thịt của nữ nhi. Chỉ riêng chiếc áo choàng này đã trị giá bảy tám lạng bạc, kiếp trước cũng coi như xa xỉ. Trình Đại Lôi đã không mặc những bộ quần áo đẹp như vậy kể từ khi hắn đ thế giới này.

“Y phục này là nàng may à?”

Tô Anh mặt đỏ bừng, nhưng không trả lời.

Hàng vạn đường kim mũi chỉ, một chiếc áo choàng như vậy, e rằng phải mất nhiều tháng mới làm ra được.

"Đại đương gia, đại đương gia…”

Bên ngoài vang lên một giọng nói giống như chim chích, Liễu Chỉ Sải bước vào trong phòng, khi nhìn thấy Tô Anh, nụ cười trên mặt cô lập tức tắt ngúm.

Nụ cười trên mặt Tô Anh cũng biến mất, rất nhanh sau đó, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười khác.

"Liễu tiểu thư, đã lâu không gặp, có muốn vào bên trong?”

"Hiện tại ta là nô tỳ của Đại đương gia, hai chữ tiểu thư này ta không kham nổi."

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã quen biết nhau khi còn bé, khoản thời gian này, cũng nhờ ngươi chăm sóc huynh ấy, ta còn phải đa tạ ngươi.” Tô Anh.

"Ta vốn là nô tỳ của Đại đương gia, đi theo bên cạnh hầu hạ cũng là chuyện đương nhiên, lời đa tạ này phát ra từ miệng Tô tiểu thư không thích hợp cho lắm nhỉ.”

Tô Anh và Liễu Chỉ đã biết nhau từ lâu, họ là bạn thân trong hội quán, cũng từng nói chuyện thêu thùa và làm thơ cùng nhau. Trình Đại Lôi biết chuyện này đã lâu, nhưng những gì hai người nói hôm nay, Trình Đại Lôi cảm thấy có mùi thuốc súng như thế nào.

Này, hóa ra thời đại cũng có kiểu bạn thân ngoài mặt à!

Thuyền mượn gió, gió đẩy thuyền đi, cả cuộc hành trình đều êm đềm không có chuyện gì, năm ngày sau đã đến Dương Châu thuận lợi.

Nơi này là thành Thiên Chu của Dương Châu, còn chưa xuống thuyền liền nghe được dưới cảng tiếng người huyên náo, từ trên thuyền nhìn xuống, bến cảng vô cùng sôi động, có vô số tàu thuyền ra vào.

Đây thực sự là một nơi tốt.

Trình Đại Lôi mặc chiếc áo choàng mà Tô Anh đã chuẩn bị, lấy màu đỏ làm chủ đạo, len lông chồn quanh cổ và một thanh kiếm dài trên thắt lưng.

Bộ trang bị này khiến Cao Phi Báo vô cùng hâm mộ và ghen tị, và nói: Ở U Châu, thành chủ cũng mặc trang phục như thế này.

Nhưng Trình Đại Lôi luôn cảm thấy mình ăn mặc như vậy, giống như một đại ca xã hội đen, đeo dây chuyền vàng và lông chồn. Thẩm mỹ ở U Châu và Dương Châu chắc sẽ không có nhiều khác biệt đi.

"Tất cả nghe rõ đây, chúng ta là con cháu thế gia từ phương Bắc đến, tầm nhìn khí pháo đều phải có cho ta, đừng có làm ra bộ dáng người nhà quê mới lên, làm mất mặc ta.”

“Tầm nhìn khí phái, nếu chúng ta không có thì sao đây?” Cao Phi Báo nói.

"Thì giả vờ!"

Tô Anh đã nói với Trình Đại Lôi, Dương Châu là chỗ tốt, rất coi trọng mặt mũi, người có đủ tư cách mới có thể bàn chuyện làm ăn.

Trước khi xuống tàu, sự náo nhiệt đã hiện rõ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right