Chương 160: Văn Nhân Tài Tử

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,880 lượt đọc

Chương 160: Văn Nhân Tài Tử

Sau khi Trình Đại Lôi bước vào phòng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi cởi áo choàng lông chồn trên cổ ra, nói thật, cứ mang theo thứ đồ chơi này, thật sự rất là nóng.

"Gia, ngài trước rửa mặt một chút, ta hầu hạ ngài nghỉ một lát." Liễu Chỉ bưng chậu đồng tiến đến.

Trình Đại Lôi quả thực có chút mệt mỏi, sự mệt mỏi này không chỉ là thể chất, mà còn là áp lực tinh thần.

"Trên đường đi hẳn là huynh đã kiệt sức rồi, nước ta vừa lấy..."

Đúng lúc này, Tô Anh cũng mang theo một cái chậu đồng đi vào, cô nhìn thấy Liễu Chỉ đang cầm khăn tắm đứng bên cạnh Trình Đại Lôi, hai mắt đều kinh ngạc.

“Sao vậy?” Trình Đại Lôi chớp chớp mắt hỏi: “Lấy nước làm gì vậy?

"Không có gì, ta uống."

"Chậu nước to như vậy, bụng nàng cũng thật lớn nha.”

...

Vào ban đêm, Ngư Dương lâu luôn luôn rất náo nhiệt, người đến nơi đây đều là thương gia, cần phải giao lưu để có tin tức làm ăn, cũng có văn nhân thi sĩ tập hợp một chỗ, lấy rượu trợ hứng, đàm chút thi từ ca phú.

Trên tầng hai của Ngư Dương lâu, hôm nay tập trung rất nhiều người trẻ tuổi, đều ở độ tuổi hai mươi ba mươi, hào hoa phong nhã, còn có mỹ nữ ở thanh lâu đến góp vui, bưng đàn tỳ bà, dao cầm, nhẹ nhàng ngâm mấy khúc hát.

Phong Lưu Tài Tử, Phong Lưu Tài Tử, không Phong lưu sao có thể gọi là tài tử. Qua ba lần rượu, nếm đủ 5 vị thức ăn, mấy người đều bắt đầu ngâm thơ.

“Hay, Uyển nhi tiểu thư nhất vũ khuynh thành, tại hạ vừa nãy mới nghĩ ra một bài thơ, góp vui cùng các vị.”

"Lúc này đang là mùa đông, vậy tại sao chúng ta dùng mùa đông làm đề tài…”

Cái gọi là văn nhân tụ hội, chính là mấy thi sĩ văn nhân tụ hợp với nhau, trò chuyện trà đạo, thư họa, cờ vây, thi từ ca phú…

Lúc này, đoàn người đang vui vẻ thì thấy có hai cái đầu đang lén la lén lút ở chỗ bậc thang. Hai người này không ai khác chính là Trương Phì cùng Cao Phi Báo.

Cái gọi là Thiên Cổ văn nhân hiệp khách mơ, ngược lại đặt trên thân của Trương Phì, dưới vẻ ngoài thô kệch, lại có tấm lòng của một thanh niên văn học nghệ thuật. Hoàn cảnh của Cao Phi Báo cũng tương tự, thân là sơn tặc nhưng nội tâm bên trong không khác gì thiếu niên mềm lòng.

Hai người đụng nhau, có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bất quá, lấy trình độ văn hóa mà nói, Cao Phi Báo không thể bằng Trương Tam Gia.

Hai người đi một vòng trong khách điếm, chầm chậm tiến đến lầu hai. Xuất phát từ trong tâm của hai người, đối với loại văn nhân tụ hợp này, vô cùng hứng thú.

"Người nào!" Người trẻ tuổi tên là Đường Như vừa phát hiện hai người, liền mở miệng hô to: "Các ngươi đang làm cái gì?"

Sau khi bị phát hiện, cả Trương Phì cùng Cao Phi Báo đều có chút xấu hổ. Trương Phì chỉnh lại quần áo, tiến lên: " Huynh đài chớ trách, chúng ta cũng là khách nhân của bổn điếm, biết tin mấy người tụ hội ở đây nên mới tới bái phỏng, mọi người kết giao bằng thơ.”

“Trông bộ dáng này của ngươi…” Đường Như nói: “Lời nói như vậy cũng có thể tin sao?”

Muốn lăn lộn thì phải có đủ trang bị, Danh Tướng trang bị là ngựa trắng thương bạc, hiệp khách trang bị là thiết kiếm tóc dài, thư sinh tài tử tạo hình là áo bào trắng, quạt giấy, ngọc bội, thiếp thân bày giấy mài mực, tiểu đồng bên cạnh cũng không thể thiếu.Tất nhiên, nếu có thêm nhan sắc thì còn tốt, dù không có đầy đủ trang bị nhưng cũng được xem là tiết bàn thay vì Cổ Bảo Ngọc.

Thế nhưng, ở hai phương diện này mà nói, Trương Phì cùng Cao Phi Báo đều thất bại.

Đường Như liếc mắt liền nhìn ra, hai tên giống kẻ khuân vác này rõ ràng là người hạ đẳng, cũng không biết bọn họ làm sao trà trộn vào Ngư Dương lâu. Khẳng định là nghe thấy tiếng nhạc trên lầu hai, nên mới lên lầu định nhìn trộm mấy cô nương đàn hát.

Ý thức được điều này, Đường Như đã định đuổi hai người đi ra. Thế nhưng vừa lúc, hắn lại nghĩ ra một ý tưởng mới…

Bây giờ rượu cũng đã uống qua, nhạc cũng nghe xong, hứng thú cũng sắp hết rồi, không bằng tìm chút niềm vui từ hai tên này…

"Các ngươi cũng biết làm thơ?”

Cao Phi Báo khi đó đã dựng thẳng ngực: "Chỉ biết một chút thôi!”

Khanh khách!

Nữ nhân thân mang Thải Y, vừa rồi mới múa vòng eo, tên là Uyển nhi tiểu thư che miệng cười khẽ. Đường Như mới cố nín cười, phất phất tay nói: "Đến, bày sẵn bút mực, để cho bọn ta được thưởng thức tuyệt tác của hai vị.”

Bảy tám người chung quanh là bằng hữu của Đường Như, bọn họ đều dùng ánh mắt chờ xem trò vui mà nhìn chằm chằm Trương Phì cùng Cao Phi Báo. Nghe giọng nói liền biết là người Bắc Quốc, văn chương trong thiên hạ một là ở Kinh Thành, hoặc là ở Giang Nam, kinh thành thủ đô của Đế quốc thì không cần phải nói, Giang Nam là đất phồn hoa, thi thư văn chương thịnh hành. Còn Bắc Quốc... Nơi đó từ trước đến nay là nơi hoang dã, man rợ, không có văn hóa, nghe nói mấy người ở đó, bây giờ còn ăn lông ở lỗ đây.

Đường Như này cũng thật thông minh, làm sao lại nghĩ tới chơi đùa với hai người này, thật sự là tăng thêm rất nhiều niềm vui cho ngày hôm nay.

"Nào ta mài mực cùng hai vị, học hỏi một chút văn thơ.”

"Thơ hay từ, làm một bài, chỉ cần do Uyển nhi hát, thì ngày mai chắc chắn sẽ chấn động toàn thành.”

Ngày nay, việc truyền bá thơ ca chủ yếu qua miệng của ca nữ thanh lâu, thanh lâu là nơi giao lưu, tạo mối quan hệ tốt nhất. Mà đám văn nhân tài tử tụ họp lại, không có rượu, không có ca nữ thì không thể nào có hứng thú làm thơ. Ngày hôm nay, Đường Như và những người khác chủ yếu có ý chơi đùa hai người Trương Phì, cả đám cười nói vui vẻ, Uyển nhi khẽ nhấp một ngụm, hai từ "Đáng ghét" phun ra trên môi thơm.

Để đổi lại nhiều tiếng cười, người trẻ tuổi kia hớp một ngụm rượu, muốn nếm thử cái miệng đỏ thơm của Uyển nhi.

Trương Phì toát mồ hôi lạnh, hắn sửng sốt, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc. Bữa tiệc này hiện tại có mùi vị gì, hắn làm sao có thể không nếm ra.

Nhóm người này rõ ràng xem bọn hắn là khỉ mà châm chọc!

Lúc này liền nên Bút Tẩu Long Xà, viết ra một bài thơ động trời, tát thẳng vào mặt bọn chúng.

Tuy nhiên, đối với võ thuật, Trương Tam gia rất có năng khiếu, mặc dù có sở thích về văn học nghệ thuật nhưng thực sự hắn không quá am hiểu phương diện này.

"Chư vị, là chúng ta lỗ mãng, quấy rầy nhã hứng của chư vị, có chỗ đường đột mau chư vị bỏ qua.”

Vừa nói xong, Trương Phì liền muốn rời đi. Ai ngờ Đường Như cười lạnh một tiếng, nói: "Muốn đi à... Các ngươi lén lén lút lút, ta thấy chính là muốn ăn trộm gì đây.”

"Nếu không viết được, hãy đưa bọn hắn đi gặp quan.”

"Để Đường công tử đưa một mảnh giấy đến Phủ Thành Chủ, hai người các ngươi chỉ còn con đường chết.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right