Chương 182: Hái Hoa Tặc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,834 lượt đọc

Chương 182: Hái Hoa Tặc

Dương Long Đình ngồi xếp bằng trước linh cữu, trên đùi đặt một thanh trường kiếm, một vò rượu và một vài cái bát bên cạnh.

"Lão Hàn, ngươi cũng đi, huynh đệ chúng ta đi ra từ một cái doanh trại, cũng chỉ còn lại mình ta."

"Trường Phong là người rời đi trước. Khi đó, chúng ta đều là con tốt. Về sau, quan viên càng ngày càng lớn, binh lính mang theo ngày càng nhiều, nhưng huynh đệ xung quanh ngày càng ít."

"Lão Hàn, con mẹ nó ngươi thật sự rất tốt, ta thật hâm mộ ngươi, ngươi đi còn có ta đưa ngươi, chờ ngày ta đi, cũng không còn người đưa ta."

"Hổ ca, chờ ta, ta sẽ cầm đầu kẻ thủ đến tiễn vong linh của ngươi.”

Dương Long Đình nâng chén, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy, cầm kiếm, nhanh chân bước ra bên ngoài.

Bên ngoài phòng ánh nắng không tệ, một đám người chống tay đứng xuống.

"Chủ công!"

"Bên ngoài có gió to, đừng để khí lạnh, chúng ta đi vào nhà nói chuyện."

Căn phòng không lớn, bên trong có đốt than sưởi ấm, không bao lâu sẽ có hơi ấm bốc lên.

"Chủ công, tuân mệnh lệnh của ngài, đã tung ra tin tức, thông báo thổ phỉ sơn tặc trong U Châu thành hội tụ tại Phong Vũ Đình, danh sách ở chỗ này, mời chủ công xem qua." U Châu Phủ Quân sư Lý Thiện nói.

Dương Long Đình ngồi xếp bằng trên giường, phất phất tay nói: "Ngồi, đều ngồi, không cần đứng. Đem danh sách cho mọi người nhìn xem."

" Chủ công, bọn cướp này đều là lưu manh, ngày thường làm nhiều chuyện ác. Chúng ta thật sự muốn thu phục bọn họ sao? Làm vậy không phải là hủy hoại thanh danh của chủ công sao?"

Dương Long Đình gõ ngón tay lên bàn giường: " Tốt có tác dụng của tốt, xấu có tác dụng của xấu, rác rưởi cũng chưa chắc không có chỗ hữu dụng, quan trọng là dùng như thế nào. Thổ phỉ trong U Châu hung hăng ngang ngược, nhưng cũng không phải một ngày hai ngày. Đám người này vĩnh xa không thể trở thành người của chúng ta, trước dùng bọn họ để mài lưỡi đao cũng tốt. Huống hồ, núi Thanh Ngưu..."

"Chủ công, ta đã đi qua núi Thanh Ngưu, hiện tại bên đó là do một người họ Trình làm chủ, thái độ của hắn rất tốt, rất có ý tứ đền đáp chủ công."

"Ồ, là một ngọn cỏ hiểu chuyện. Được rồi, Phong Vũ Đình lần này, Thượng Quân sư đi gặp hắn một chút, nếu như hắn thật sự có thể dùng, thì cứ thưởng cho hắn mấy việc vặt, còn nếu như bùn không dính được vào tường, thì thôi quên đi. Lần này, Phong Vũ Đình, ta sẽ không đi, giao cho Quân Sư chiếu cố đám bãi cỏ hoang này.”

"Vâng!"

“Nghĩa phụ!” Lúc này cửa đột nhiên mở ra, một nam nhân cao lớn bước vào: “Chỉ là một đám trộm cướp, cứ thẳng tay tiêu diệt bọn chúng, cần gì phải phiền toái như vậy. Người đưa cho con năm trăm binh mã, trong vòng một tháng con sẽ đem bọn chúng diệt sạch sẽ.”

Người này tên là La Thiết, là con nuôi của Dương Long Đình, làm người rất tự ngạo cuồng vọng, người nào cũng không nhìn ở trong mắt. Dám xông vào cửa của Dương Long Đình, cũng chỉ có một mình hắn.

Dương Long Đình bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Đưa ra ngoài, đưa ra ngoài, mấy ngày trông chừng nó cho tốt, đừng để nó đi đến Phong Vũ Đình."

.....................

U Châu cách xa hàng ngàn dặm, phần lớn người dân đều không ra đường vào mùa đông, các gia đình nhỏ thì lo lắng về cơm ăn áo mặc, các gia đình lớn thì trốn trong nhà, không ai muốn ra ngoài trong thời tiết này.

Có rất nhiều quy củ trong các hộ gia đình lớn, tiểu thư khuê phòng không được tùy tiện ra khỏi cửa, hàng năm chỉ được đi loanh quanh vào các dịp như Tết nguyên tiêu. U Châu xa xôi vắng vẻ một chút, nên không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí khiến cuộc sống ở đây càng thêm tẻ nhạt.

U Châu thành, một trang viên vô danh, bên trong là một vị tiểu thư đang nằm trên giường thêu.

Thi thể của nha hoàn ngã xuống mặt đất, máu chảy khắp sàn, trên giường thêu, tiểu thư không mảnh vải che thân, miệng bị khăn thêu bịt chặc, trên thân lại không có mảnh vải nào.

“Muội tử ngoan, đừng có la, gọi phụ mẫu của ngươi đến, họ lại bị gia giết nữa, không phải như vậy, ngươi sẽ đau lòng sao.”

Trên giường, một người nam nhân sắc mặt tái nhợt dựa vào đầu giường, vẻ mặt thỏa mãn sau mỏi mệt lại đắc ý, trên tay hắn ta đang nghịch một con dao găm tinh xảo. Vừa nói, con dao găm trên tay tạo thành một vòng tròn tuyệt đẹp, cắt đứt một sợi tóc trên trán của vị tiểu thư.

Tái Yến Tử Đan Phi.

Tên phi tặc nổi danh trên đường phố U Châu, ỷ vào một thân khinh công, đi lại trong nhà như chốn không người, dựa vào khinh công tốt, cũng không giao du với người khác, tự mình mua bán, không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt. Trong giới Lục lâm đạo rất ít người biết hắn, tên Đan Phi hay rốt cục là phi tặc hay hái hoa tặc.

Xuất đạo mấy năm này, cũng không biết đã làm hại bao nhiêu vị tiểu thư. Chỉ bất quá loại sự tình này, cho dù phát sinh cũng thuộc về chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, răng rơi đến trong bụng thì nuốt xuống, cánh tay gãy giấu chặt trong tay áo, đem người bức đến tự vận, trong nhà cũng sẽ truyền ra các loại lý do như ngã giếng để che giấu tai mắt người ngoài.

Vị tiểu thư kia ngã trên giường, mặt tái nhợt như tờ giấy vì sợ hãi, không nói được lời nào, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Nghe nói, tên họ Dương kia muốn chiêu an đám huynh đệ trên đường, chờ gia kiếm một chức vị tướng quân gì đó, sẽ quang minh chính đại đến nhà ngươi cầu thân. Đến lúc đó gia cũng cưới thêm ba mươi tiểu thiếp, ngươi cũng chớ nổi giận, đến lúc đó..."

Tay của Đan Phi đột nhiên vỗ vào vai nữ nhân, thân thể thỏa thân khẽ run lên, trong mắt hiện lên sự sợ hãi không thể nói.

“Ngươi sẽ là bà lớn!”

Nói xong, Đan Phi cười một tiếng quái dị, nhảy ra cửa sổ lẻn đến nóc nhà, thân hình thoắt ẩn lên xuống, ngay trong màn đêm liền biến mất.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right