Chương 193: Náo Động Núi Thanh Ngưu
"Ồ!" Kiều Dã có chút kỳ quái, trong lời đồn thổi, Trình Đại Lôi phải rất có khí cốt mới đúng.
"Họ Trình, đừng giở trò quỷ, nếu ngươi dám động, người của ta có thể bắn xuyên tim của ngươi."
"Ta tuyệt sẽ không loạn động, người của ngươi cũng không cần bắn tiễn, mọi người cứ từ từ nói chuyện a.”
Kiều Dã nhìn chằm chằm vào Trình Đại Lôi, tập trung vào vai và đầu gối của hắn.
“Tiến lên, bắt hắn lại.”
Mấy tên quan binh sợ hãi rụt rè, không dám tới gần.
"Ngươi sợ cái gì? Hắn chỉ có một người, ngươi cũng sợ!" Kiều Dã nổi nóng vì thủ hạ của mình.
"Lão đại, hắn là Trình Đại Lôi đó, nghe nói người này rất có năng lực!"
“Hừ!” Kiều Dã xua tay: “Cho lính khiên đi lên, còng tay xiềng chân của hắn lại.”
Kết quả suôn sẻ hơn mong đợi, nhưng Kiều Dã đã khiến quá trình trở nên rất rắc rối. Cuối cùng, Trình Đại Lôi bị cùm xiềng xích nặng nề.
Như thế, Kiều Dã mới thoáng yên tâm, hắn xông tới Trình Đại Lôi nói: "Tốt, ngươi qua đây đi, đừng có mà giở trò gì!”
Trình Đại Lôi đứng bất động.
"Ngươi sao không đi, muốn làm cái gì?" Kiều Dã nắm chặt chuôi đao.
“Vớ vẩn, ta có thể đi được không?” Trình Đại Lôi cứng họng, đôi cùm này nặng trăm trượng, muốn đem Trình Đại Lôi kéo ngã xuống đất.
Kiều Dã vung tay lên: "Khiêng đi!"
Kiều Dã ngược lại là không có làm khó Tô Anh cùng Tiểu Điệp, Tô Anh đứng tại cửa ra vào một mặt lo lắng nhìn Trình Đại Lôi.
"Không cần lo lắng." Trình Đại Lôi bị mấy quan binh khiêng ở trên đầu vai, hướng về phía Tô Anh cùng Tiểu Điệp phất tay: "Ta sẽ còn trở lại!"
.................
Sau khi Từ Thần Cơ tách khỏi Trình Đại Lôi, ông ta vội vã hứng thú bừng bừng đi đến thanh lâu, dáng vẻ của ông ta tự nhiên không phải loại người mà thanh lâu sẽ chào đón.
Vừa vào cửa liền bị tú bà ngăn lại, dùng một đôi nghề nghiệp đặc biệt của kẻ nịnh hót đánh giá Từ Thần Cơ.
"Ngươi có ngân lượng à?"
"Thứ mắt chó nhà ngươi coi thường người khác, để lão tử xuất ra ngân lượng…" Từ Thần Cơ vỗ vỗ eo, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tú Bà dát dát cười nói: "Người đâu, đuổi hắn ra, lừa ta sao, ngươi đến sai chỗ rồi!"
Từ Thần Cơ không có có tâm tưởng uống xong rượu hoa, còn bị người chế nhạo một trận, kém chút nữa đã chịu một trận đòn roi của thanh lâu.
Khi gió lạnh thổi qua, ông ta liền nghĩ đến Trình Đại Lôi đã làm điều đó. Tên khốn kiếp này tự mình đi tìm cô nương, nhưng lại trộm tiền của ta, không cho ta uống rượu!
Thụ đoạn trộm cắp của Đại đương gia đã cao siêu như vậy từ lúc nào a.
Không được, hắn làm hỏng việc tốt của chính mình, mình cùn phải đi làm hỏng chuyển của hắn.
Từ Thần Cơ mang theo một cỗ oán khí, trên đường đi hùng hùng hổ hổ, kêu gọi mười tám đời tổ tông của Trình Đại Lôi.
Đi được nửa đường, ông ta mới chợt nhớ ra mình không biết Tô Anh sống ở đâu. Mà Từ Thần Cơ cũng không quen thuộc thành Lạc Diệp, kết quả…chính mình hình như bị lạc đường.
Đúng vào lúc này, chợt nghe chung quanh có động tĩnh, đại đội quan binh từ trên đường đi qua. Từ Thần Cơ thấy nhiều quan binh như vậy, đồng thời cũng có chút kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt, phát động nhiều quan binh như vậy làm cái gì.
Ông ta ẩn nấp ở ngoại vi quan binh, tự hỏi không biết tên đạo tặc kia là ai, mà có thể đáng giá để thành Lạc Liệp khua chiêng múa trống như thế, dù sao, bất kể là ai, đối phương cũng thật quá xui xẻo.
Khi đang suy nghĩ về điều đó, ông ta liền thấy một vài binh lính đi ngang qua đường mang theo Trình Đại Lôi. Vốn dĩ Từ Thần Cơ lo lắng rằng tầm nhìn của mình không tốt trong bóng tối nên có thể nhìn sai. Nhưng Trình Đại Lôi không thành thành thật thật khi bị bế đi, mà liên tục la hét.
"Ta sẽ còn trở lại!"
Như thể, sẽ không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình.
"Không tốt, Đại đương gia bị quan binh bắt!"
Từ Thần Cơ giật mình, oán khí trong lòng nhất thời tan thành mây khói.
Ông ta vội vội vàng vàng chạy đến Hồ Đế Lao, nữa đem đập loạn trước cửa tửu lâu.
Hầu hết tất cả những người ở Hồ Đế Lao đều đến từ trại Cáp Mô, cho dù trước kia không phải, bây giờ cũng bởi vì gần mực thì đen nên đã bị con cóc thu phục.
Liêu Giáp cùng Liêu Ất nhìn thấy Từ Thần Cơ thì có chút hưng phấn: "Quân Sư, ngươi..."
"Đều đừng nói nhảm, Đại đương gia đã bị bắt!"
"Cái gì!"
Ban đêm, trong tửu lâu đèn đuốc sáng trưng.
Đầu bếp, tiểu nhị, tiểu nhị... Giờ phút này đều vũ trang đầy đủ, dao bếp, cái muỗng, Chày cán bột mỳ đều bị nắm trong ngực.
"Quân sư, ngươi nói cho chúng ta biết phải làm sao."
“Đại đương gia đối xử với chúng ta không tệ, nhất định không được để rơi vào tay quan binh.” Từ Thần Cơ nặng nề đập bàn: “Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ còn một con đường cướp ngục!”
"Tốt!"
Mọi người đồng thanh.
Chỉ có Liêu Giáp cùng Liêu Ất là cảm thấy có gì đó không ổn, họ đã dùng hàng nghìn người để bắt Trình Đại Lôi, như vậy còn sợ thiếu người canh giữ sao. Chỉ bằng mười mấy người đi cướp ngục, đây không phải là giúp phòng giam của đối phương tăng thêm người à.
Đều nghe nói Từ quân sư đa mưu túc trí, Đại đương gia làm chuyện gì đều muốn mang theo hắn, Đại đương gia thường nói là: Ta không có ngươi không được!
Nhưng chỉ nghe kế sách này của Quân Sư, lại không giống như dáng vẻ đa mưu túc trí. Chẵng lẻ đây là kế trong kế, kế sách này của Quân Sư chỉ là ngụy trang, đằng sau còn có mưu kế cao thâm hơn.
Mưu kế đằng sau quân sư là gì đây... Liêu Giáp bỗng nhiên có chút đau đầu. Hắn cảm thấy những người bình thường như mình không đủ tư cách bước vào lĩnh vực tư duy của quân sư.
"Quân Sư, chúng ta trước nên thông báo về sơn trại, nếu như cướp ngục, dựa vào mấy người chúng ta cũng không làm được.”
Từ Thần Cơ hít sâu một hơi nói: "Được rồi, ta ở đây phái người trở về sơn trại truyền tin tức. Chúng ta sẽ huy động toàn bộ nhân mã đánh xuống thành Lạc Diệp, cứu Đại đương gia!”
Liêu Giáp cảm thấy đầu lại có chút đau, kế sách của Quân Sư, chính mình thật đúng là nhìn không ra.
Liêu Ất nhanh chóng đi làm chuyện này, hắn trong đêm từ lỗ hổng của tường thành thoát ra bên ngoài, ngựa không dừng vó trở về trại Cáp Mô, đem chuyện Trình Đại Lôi bị bắt thông báo cho đám người ở sơn trại.
Sau đó, sự việc này đã gây náo động núi Thanh Ngưu.