Chương 199: Kế Hoạch Của Tô Anh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,034 lượt đọc

Chương 199: Kế Hoạch Của Tô Anh

Tô Anh còn không biết Tiểu Bạch Lang đang bảo vệ mình, đợi đến khi về tới Hồ Đế Lao, cô liền giật mình. Trong viện hiện tại có rất nhiều người, lúc này có người thì đang mài đao, có ngươi thì đang uống rượu.

“Các người lại tới đây nhiều như vậy?”

“Đại tẩu chớ trách, chuyện này bọn ta cũng không cuốn cô vào, cho nên mới không lộ diện trước mặt cô.” Tần Man.

Tô Anh mấy ngày nay thương tâm quá độ, trong lòng nghĩ cách giải cứu Trình Đại Lôi, nên không có đến Hồ Đế Lao, do vậy mới không biết người của trại Cáp Mô đến đây.

Sau khi mọi người nghe được chuyện của Trình Đại Lôi, có mấy người đã tức giận đến oa oa kêu to, nói muốn huyết tẩy Tô gia. Cuối cùng, vẫn là Lưu Bi ngăn cản, có thể tìm Lý Như để trút giận nhưng như vậy sẽ làm bại lộ đám người bọn họ. Về sau muốn cứu Trình Đại Lôi sẽ càng thêm khó khăn.

"Vậy các ngươi có biện pháp gì để cứu huynh ấy?"

Câu hỏi của Tô Anh đã khiến mọi người hoang mang, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu ngân lượng nhưng vẫn không có cách nào cứu được Trình Đại Lôi. Bằng binh lực của trại Cáp Mô, không thể đánh vào đại lao. Vốn đình chờ lúc áp giải Trình Đại Lôi sẽ động thủ, nhưng phía bên Phương Bá Sơn lại không có động tĩnh gì, cũng không biết hắn định xử lý Trình Đại Lôi như thế nào. Bây giờ cứ qua một ngày, Trình Đại Lôi sẽ càng gặp nguy hiểm.

“Trên thực tế, không thể phải là không có cách nào.” Tô Anh.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, mọi người luôn coi cô như đối tượng cần bảo vệ, không ai nghĩ cô sẽ có ý kiến gì.

"Ta đã không ra ngoài mấy ngày nay mà chỉ một mực ở trong nhà nghĩ cách cứu huynh ấy, một chút biện pháp này cũng không chắc có hiểu quả, ta chỉ là đoán mò mà thôi.” Tô Anh chậm rãi nói: "Nhưng ta cảm thấy biện pháp này có lẽ thực hiện được."

“Cách nào?” Tiểu Bạch Lang hỏi, nhưng trong lòng vẫn muốn nói chuyện với Tô Anh để an ủi cô nhiều hơn.

"Huynh ấy không thể rời đại lao, nhưng Phương Bá Sơn sẽ có, ta nghe nói ngày 20 mỗi tháng, Phương Bá Sơn sẽ đi câu cá ở bến đò, nếu như có thể bắt cóc hắn, có lẽ sẽ đổi được huynh ấy về.”

Mọi người hai mắt đều sáng lên, Lưu Bi không kịp chờ đợi liền hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Mười chín.” Có người trả lời.

Hai mươi là ngày mai.

Ngày hai mươi.

Hôm nay là một ngày rất bình thường, thời tiết vừa nắng vừa lạnh, nhưng đột nhiên có một cơn gió trắng thổi qua, mây mù lập tức bao phủ, làm cho Phương Bá Sơn thích thú muốn ra biển.

"Lão gia, hôm nay sợ là có tuyết rơi, chúng ta còn muốn ra biển à?" Có thủ hạ hỏi.

"Đi, tại sao không! Bản đại nhân có sở thích này, không vui sao được!"

Thủ hạ thầm mắng một tiếng xúi quẩy. Vị thành chủ này có sở thích câu cá và ra biển mỗi tháng một đến hai lần. Nhưng mỗi lần hắn đi câu cá, lại phải gọi thêm năm mươi sáu mươi binh lính đi cùng, ngồi trong một chiếc kiệu mềm mại đến bến tàu, trên thân mặc một chiếc áo choàng da tốt và ngồi trong khoang thuyền, đến lúc kéo lưới mới di chuyển một chút, sau đó nhìn thuyền chứa đầy cá mới nói một tiếng: Hắc, hôm nay ta đánh thật nhiều cá ngon.

Hầu hết công việc đều là do những người lính làm, thời tiết trên biển lạnh hơn rất nhiều, ngón tay lạnh đến đóng băng cũng không phải là vấn đề lớn. Cứ tưởng rằng thời tiết hôm nay ác liệt như vậy, Phương Bá Sơn sẽ không ra biển, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn rất hăng hái. Đã như vậy, thuộc hạ dưới trướng hắn chỉ có thể âm thầm gọi cha chửi mẹ.

"Lão gia, người của Tô gia lại tới!" Quản gia tới nói.

"Lại tới!" Phương Bá Sơn nhíu mày: "Nữ nhân kia không cảm thấy mình rất phiền à!"

Phương Bá Sơn không có ý giết Trình Đại Lôi, nhưng hắn ta không thể chịu nổi việc Lý Như cứ liên tục tìm đến nhà, tất nhiên, hắn đã tiêu không ít ngân lượng của đối phương. Nhưng Phương Bá Sơn hôm nay muốn bắt cá, không muốn người khác đến quấy rầy tâm trạng hăng hái của mình.

"Được rồi, cứ nói với họ rằng Trình Đại Lôi sẽ bị hành quyết vào tối nay và đừng để họ đến làm phiền ta nữa."

Phương Bá Sơn không nhịn được phất phất tay, nhìn thủ hạ đã chuẩn bị kỹ càng. Tất cả đều là tinh binh ở thành Lạc Diệp, thân thể cường tráng, anh tuấn uy vũ xuất chúng. Hắn nhất thời hăng hái, vung tay lên nói: "Xuất phát!"

..................

"Đến, thử giày xem có hợp chân không."

"Phu nhân, ta..."

Tô gia, Lý Như trong phòng. Công Dương Suy mở miệng, thanh âm có chút mất tự nhiên, hắn nhìn về phía cửa, tựa hồ ngóng nhìn người nào có thể đi vào.

"Thế nào, ngươi khách khí với ta, hay là coi ta như người ngoài."

Công Dương Suy đỏ mặt, ngay trước mặt Lý Như đem giày thoát ra, thay đổi một đôi giày vải mới tinh.

"Phu nhân, ta đem giày cũ ra ngoài vứt đi nhé.”

"Cứ để qua một bên, chờ hạ nhân đến xử lý là được.”

Lý Như nói một tiếng, mấy ngày nay cô đã thử võ công của Công Dương Suy, hóa ra một con hổ báo sinh ra từ một nam nhân uể oải, đừng nhìn Công Dương Suy ít nói, nhưng đến lúc động thủ thì hung hăng không khác gì con chó.

Nhìn Công Dương Suy luống cuống tay chân, Lý Như càng thêm thích, cô nói: "Đừng gọi phu nhân, ta cũng không lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu như ngươi không chê, cứ gọi ta một tiếng tỷ."

"Phu nhân..."

"Thế nào, là ngươi ghét bỏ ta?"

"Ta... Không dám."

"Ai, đệ đệ ngốc của ta."

Lý Như kìm lòng không được, xoa bóp gương mặt của Công Dương Suy, như thế, càng khiến Công Dương Suy thêm sợ hãi.

“Nào, đem áo cởi ra đi.” Lý Như nói khẽ.

Công Dương Suy giật mình, vô ý thức lại lui về sau một bước.

Lý Như cười khúc khích: "Này, ngươi nghĩ gì thế! Ngươi xem tỷ tỷ của mình là hạng người nào, ta thấy trên áo của ngươi có vài vết thủng, ngươi cởi ra để tỷ vá lại cho ngươi.”

"Không cần, ta tự làm được."

"Tay chân ngươi quá vụng về, cầm đao thì được, muốn cầm châm thì khó đấy, không khéo lại làm trò cười cho người khác.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right