Chương 210: Vô Cùng Sùng Bái
Một nam nhân ông trung niên, râu dê xồm xoàm đi tới, nắm lấy tay Bùi Hỉ Chi, nhiệt tình nói: "Có phải là Bùi đại nhân không? Có thể nói là ánh sáng của mùa xuân, ba ngày ba đêm chờ mặt trời, ông già độc thân mong chờ đại nương, mong chờ ngài đến đây, Bùi đại nhân là ánh sáng của mùa xuân, Bùi đại nhân là mặt trời, Bùi đại nhân là đại nương của chúng ta.”
Bùi Hỉ Chi vô ý thức lui lại một bước, có phải hay không có vật kỳ quái trà trộn vào, không khí chung quanh đột nhiên thay đổi quái dị.
"Các hạ là?" Bùi Hỉ Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt của gã bỉ ổi, cảm giác có chút không thoải mái.
"Huynh đệ ta là quân sư của Trình Tướng Quân,Từ Thần Cơ, đương nhiên đều là làm việc vì U Châu Vương."
Từ Thần Cơ cái tên này Bùi Hỉ Chi có nghe nói qua, trước khi đến hắn đã điều tra qua tình huống ở trại Cáp Mô. Nghe nói người này cáo già, quỷ kế đa đoan, chính là trợ thủ đắc lực của Trình Đại Lôi, hơn phân nửa chủ ý xấu của Trình Đại Lôi tất cả đều là do ông ta nghĩ ra.
Nhưng sao mình không có nhìn ra hắn đa mưu túc trí ở chỗ nào, gập cong, cúi đầu, trên mặt chất đầy một nụ cười, ánh mắt lấp lóe bên trong cất giấu hẳn là... Nịnh nọt.
Đúng, chính là nịnh nọt, thậm chí còn có nho nhỏ ghen ghét. Dù sao tất cả mọi người là dựa vào đầu ăn cơm, là sao mình lại tỏa ánh hào quang dưới quyền của U Châu vương, ngươi lại chỉ có thể theo 1 tên sơn tặc lăn lộn, có chút ước ao ghen tị cũng là chuyện đương nhiên.
Như thế, Bùi Hỉ Chi tự giác đánh giá ra thái độ của trại Cáp Mô đối với chính mình, trước đó lo lắng hoàn toàn là buồn lo vô cớ.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ưỡn ngực nói: "Dẫn đường đi trước."
Trên đường, mặc dù Từ Thần Cơ vô cùng nịnh nọt nhưng Bùi Hỉ Chi vẫn cố tình bày ra vẻ mặt lãnh đạm và giữ khoảng cách với đối phương. Cho dù lần này muốn tỏ vẻ tốt với trại Cáp Mô, nhưng nếu đối với trại Cáp Mô quá khách sáo, đối phương thường sẽ xằng bậy. Đối với những tên sơn tặc này, tốt hơn hết hãy đánh một gậy và cho một quả táo tàu ngọt.
Vì đối phương đã có thái độ như vậy, nên có vẻ như nhiệm vụ này sẽ không quá khó khăn. Cũng không biết đến sơn trại, đối phương sẽ chiêu đãi mình như thế nào. Có thể bọn họ muốn lấy lòng để mình nói tốt cho bọn họ trước mặt U Châu Vương. Về sao, có lẽ sẽ đưa lên ngân lượng hoặc nữ nhân gì đó.
Như thế, nhiệm vụ lần này, khả năng còn có chút bèo để vớt.
Từ Thần Cơ đem bọn hắn dẫn tới Phi Hổ trại.
"Lần này ta đến đây, là theo mệnh lệnh của U Châu Vương, đến xem tình hình của trại Cáp Mô các ngươi, đương nhiên, là xấu hay tốt, cũng là lời nói của huynh đệ.”
“Hiểu, hiểu rồi.” Từ Thần Cơ nói: “Bùi đại nhân một đường vất vả, hẳn là chưa ăn cơm, vì chiêu đãi Bùi đại nhân, đồ ăn chúng ta đều đã chuẩn bị kỹ càng."
Bùi Hỉ Chi hơi gật đầu, lời đã nói cho các ngươi, tiếp xuống nên làm như thế nào, tự các ngươi có hiểu hay không?.
Trên chiếc bàn dài, đám người Bùi Hỉ Chi ngồi ở ghế chính, Từ Thần Cơ cùng mười bảy mười tám tên sơn tặc ngồi ở xung quanh.
Nhìn thức ăn đặt trước mặt, Bùi Hỉ Chi chìm vào im lặng hồi lâu. Có phải thứ có rễ nổi trong nồi gọi là canh và thứ đen như đá trước mặt, có phải là lương thực không?
“Chúng ta ăn cái này sao?” Bùi Hỉ Chi nói với vẻ hoài nghi. Thịt gà, vịt, cá trong tưởng tượng, hãy tưởng tượng một nữ nhân xinh đẹp đến hát một bài hát nhỏ, vừa thưởng thức ca múa vừa uống rượu.
"Ha, Bùi đại nhân có lộc ăn rồi đó, những thứ này bình thường chúng ta cũng không dám ăn tới, hôm nay cũng nhờ có Bùi đại nhân, mấy ngươi các ngươi phải để ý vào, đừng có ăn như hổ đói.”
"..." Bùi Hỉ Chi.
Được rồi, được rồi, chuyện ăn uống là chuyện tầm thường, có vẻ như trại Cáp Mô nghèo thật đấy. Bọn hắn nên biết ơn vì họ đã không mang thịt người đúng không? Ném thử thức ăn hàng ngày của bọn họ cũng xem như chuyện tốt.
"Dừng tay!"
Bùi Hỉ Chi vừa định lấy thức ăn trộn với rau rừng và mì cỏ, thì liền bị Từ Thần Cơ gọi lại. Bùi Hỉ Chi giật mình, làm sao, cái này cũng không cho ăn.
"Bùi đại nhân không nên gấp gáp, còn chưa có cầu nguyện đây."
"Cầu nguyện... Là có ý tứ gì?"
Nhìn thấy Từ Thần Cơ chắp hai tay lại, đối diện với thức ăn trên bàn, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
"Cảm tạ U Châu Vương ban lương thực cho chúng ta, U Châu Vương hào quang phổ chiếu thế gian."
"Từ quân sư, các ngươi đây là?"
"Ha ha, đây là việc chúng ta phải làm hàng ngày trước bữa ănm trại chủ của chúng ta rất sùng bái U Châu Vương. Trong phòng ngủ có một bức chân dung của U Châu Vương. Chúng ta quỳ lạy ba lần vào buổi sáng và buổi tối, thắp hương trong phòng. Làm sao, Bùi đại nhân trước khi ăn cơm khôngcầu nguyện à?""
"Chúng ta…không có quy tắc như vậy."
Bằng cách nào đó, bọn hắn đã hoàn thành bữa ăn, nếu như nói thức ăn mình ăn chính là heo ăn, Bùi Hỉ Chi cảm thấy đây là vũ nhục cho heo.
Từ Thần Cơ ợ no nê, nói: "Mặc dù bây giờ ăn không ngon, nhưng đây là điều mà một người thành công phải trải qua. Nói thế nào thì nói, đừng chịu khó cả đời, mà là nguyện chịu đựng gian khổ một thời gian. Ta nghĩ hồi đó, U Châu Vương cũng xuất phát từ phía dưới một chút, cuối cùng trở thành U Châu Vương mà chúng ta ngưỡng mộ. "
Từ Thần Cơ nhất định phải nhắc tới U Châu Vương, giọng điệu và ánh mắt vô cùng kính nể. Nhưng Bùi Hỉ Chi phát hiện, chỉ cần nghe được ba chữ U Châu Vương này, bất kể người khác đang làm cái gì, vẫn sẽ dừng lại chuyện trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn phía trước.
Làm Bùi Hỉ Chi rất xấu hổ.
"Hôm nay có mấy huynh đệ mới gia nhập trại của chúng ta, mọi người vỗ tay, mời các huynh đệ mới của chúng ta nói về chuyện vinh quang năm đó của U Châu Vương.”