Chương 213: Viết Thư Đòi Tiếp Tế

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,795 lượt đọc

Chương 213: Viết Thư Đòi Tiếp Tế

Giấy Tuyên Thành trải rộng ra, bút nhúng mực đậm, hắn trầm tư một lát, bút rơi trên mặt giấy, viết thư trả lời Lý Thiện Ngôn.

"Quân sư đại nhân tôn quý…”

Từ Thần Cơ đem phong thư hồi âm của Trình Đại Lôi đi vào Phi Hổ trại, đem thư giao cho binh sĩ kia. Nói cũng kỳ quái, binh sĩ tiếp nhận hồi âm, không nói hai lời liền cưỡi ngựa rời đi.

... Gấp gáp như vậy làm gì, ta còn chuẩn bị chiêu đãi đây. Từ Thần Cơ hướng đến bóng lưng của người ta hô to: "Không ở lại ăn cơm rồi đi?"

Đằng!

Đối phương cưỡi ngựa càng nhanh hơn.

Ngựa không dừng vó, trong đêm trở về U Châu thành, đem thư đưa tới tay Lý Thiện Ngôn.

Lý Thiện Ngôn pha chén trà, một bên thưởng thức trà một bên nhìn thư hồi âm của Trình Đại Lôi gửi cho mình.

"Quân sư đáng kính:

Là vị quân sư bầy mưu lập kế, tính toán không bỏ sót, Lý Thiện Ngôn quân sư đang viết thư cho ta sao? Ta để mã phu ở sơn trại nhìn, ta để đầu bếp của sơn trại nhìn, ta để tất cả huynh đệ cùng nhau nhìn, vẫn không thể tin được Quân Sư lại \ đích thân viết thư cho ta. Mỗi câu trong thư đều ẩn chứa trí tuệ vô thượng, mỗi một chữ ta đều không thể diễn tả hết, ta đọc lại từng chữ, từng câu, đọc lại vô số lần, ta muốn dán lên tường, để cho hậu nhân về sau biết rằng, tổ tiên của bọn hắn cũng từng nhận được vinh diệu như vậy, nhận được bức thư do đích thân quân sư viết.”

Lý Thiện Ngôn hai tay run run cầm chén trà, trên người nổi lên từng tầng da gà. Cuối cùng hắn cũng hiểu cái miệng mê sảng của Bùi Hỉ Chi kia là từ đâu ra.

Hắn tiếp tục nhìn xuống.

"Kể từ khi quy thuận U Châu Vương, a mỗi ngày đều sống trong vinh quang, cảm thấy ăn cơm rất ngon miệng, mỗi bước đi đều tràn đầy năng lượng, một hơi lên năm tầng lầu cũng không hề mệt mỏi. Đối với ân tình này, Hùng lão đại không biết quý trọng, huynh đệ ở sơn trại sau khi biết chuyện, mọi người đều chung lòng căm thù và thề sẽ cùng Hùng lão đại không chết không thôi, một ngàn huynh đệ chờ xuất phát, tùy thời Quân Sư phân phó.”

Lý Thiện Ngôn gật gật đầu, mặc dù Trình Đại Lôi nói lời buồn nôn nhưng xem ra coi như hiểu chuyện, về phần buồn nôn... Đại khái là mới vào quan chức, còn không hiểu được làm sao vỗ mông ngựa, có chút dùng sức quá mạnh.

"... Tuy nhiên, sơn trại có hơn năm ngàn người, người già trẻ em liền chiếm ba nghìn, bây giờ trời đông giá rét, sơn trại thiếu áo thiếu lương, tất cả mọi người đều vào trong núi đào vỏ cây, cỏ dại sống qua ngày. Nếu để bọn họ ra ngoài đánh trận, sơn trại già yếu sẽ không còn ai hái vỏ cây, đào rễ cỏ, đương nhiên bổn phận làm quan cho U Châu Vương. Một số người già đã chuẩn bị sẵn dây thừng, thà tự tử còn hơn trở thành gánh nặng cho U Châu Vương. Nhưng ta nghĩ rằng U Châu Vương là người nhân từ và sẽ không để điều này xảy ra. Vì vậy, ta muốn mượn một số vật tư từ U Châu Vương, danh sách vật tư được gửi kèm theo.”

Lý Thiện Ngôn lúc này mới chú ý tới trong phong bì thư vẫn còn một mảnh giấy, liền rút ra và để trên bàn xem qua.

“Mười vạn cân thóc gạo.”

Lý Thiện Ngôn giật mình, Trình Đại Lôi đây là đói quá hóa điên, há mồm một cái thì chình là công phu sư tử ngoạm.

“Hai nghìn áo giáp bằng da.”

“Một nghìn đôi giày cho binh sĩ.”

“500 con ngựa.”

“Một trăm cung tên bằng sắt, một trăm ngàn mũi tên lông vũ.”

“….”

Lý Thiện Ngôn không thể uống nổi một ngụm trà nữa. Vốn cho rằng Trình Đại Lôi bởi vì sơn trại thiếu lương, nên muốn xin một chút lương thực phòng qua mùa đông. Điều này là chính đáng nhưng không phải là vấn đề lớn. Nhưng danh sách tiếp tế mà Trình Đại Lôi gửi tới... Tên tiểu tử này, ngươi định đánh chiếm U Châu thành sao!

Đây không phải là đang đùa giỡn ta chứ…

Lý Thiện Ngôn suy nghĩ một hồi, liền cất phong thư, ngay trong đêm đi đến vương phủ của Dương Long Đình.

Dương Long Đình nhìn qua phong thư này, lặng lẽ rất lâu.

"Hắn bị điên sao!"

"Ta... Cũng không thể hiểu hắn nghĩ gì, cố ý bẩm báo thành chủ, để tự thành chủ quyết đoán."

Dương Long dừng lại suy nghĩ một chút, mới nói: "Hắn nếu không muốn xuất binh, đây cũng là chuyện thường tình, dù sao cũng là người của mình, dĩ nhiên không muốn để cho chúng ta dùng. Chỉ là thái độ của hắn như thế nào…Thôi được, trong nhà kho còn có mấy trăm đôi quân giày, sai ngươi đem tới cho hắn, khi nào giết được Hùng lão đại, những vật tư khác sẽ mang đến sau.”

“Ngài thực sự muốn tiếp tế cho hắn sao?” Lý Thiện Ngôn.

"Thử một chút xem hắn có muốn xuất binh mà thôi, ta không có giàu đến mức cầm tiền của mình nuôi một đám sơn tặc."

Dương Long Đình bước đi thong thả hai bước trong phòng, bỗng nhiên nói: "tình huống bên núi Phục Hổ như thế nào rồi?"

"La Thiết đã đi làm chuyện này, đưa cho hắn một ngàn binh mã, tại tăng thêm đám tặc nhân lục lâm đạo, chung quy tầm hai ngàn người, hai ngày này chắc sẽ có tin tức."

"Núi Phục Hổ có địa hình phức tạp, hầu hết là núi, không dễ dàng để kỵ binh tấn công. Mặc dù La Thiết có võ dũng nhưng tài thao lược lại không tốt. Ngươi nên chú ý nhiều hơn đến những thứ ở đó."

Trại Cáp Mô khí thế ngất trời, còn Dương Long Đình cũng không hề nghỉ ngơi. Chuẩn bị lương thảo, thao luyện Binh Sĩ mỗi ngày. Tấn công núi Phục Hổ cũng coi một sự kiện lớn, trong đó cũng có dụng ý luyện binh.

Một ngày này, La Thiết lãnh hai ngàn binh, trùng trùng điệp điệp đến tấn công núi Phục Hổ.

La Thiết nghĩ, Phục Hổ núi bất quá là đám người ô hợp, chính mình dẫn đại quân đến, liền có thể đem đối phương giết đến không chừa mảnh giáp.

Kết quả, thảm bại.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right