Chương 215: Xui Xẻo Như Vậy
Núi Phục Hổ tuy đã vỡ nhưng than hồng chưa sạch, Hùng lão đại vẫn chưa chết. Lần này xuất binh, chính là đi truy lùng Hùng lão đại chạy trốn trong rừng núi.
U Châu Vương truyền hạ lệnh, tất cả tặc nhân trong Lục lâm đã đầu hàng đều phải tham gia vào việc này. Người nào bắt được Hùng lão đại, không quản sống chết, đều sẽ được U Châu Vương ban thưởng.
Trận chiến ở núi Phục Hổ khiến ai cũng hiểu rằng Dương Long không hề già. Không ai dám chống đối quân lệnh mà hắn truyền xuống. Gần như toàn bộ thổ phỉ ở U Châu, mấy ngày nay đều trèo đèo lội suối, tìm kiếm bóng dáng của Hùng lão đại.
Trình Đại Lôi cũng đem theo 50, 60 người, ra vẻ mình luôn sẵn sàng đi theo bước chân của U Châu Vương.
Buổi trưa hôm đó, mấy người chọn một chỗ trong núi rừng để nghỉ ngơi và ăn uống.
“Đại đương gia, ta năm nay sáu mươi ba tuổi, ngươi lần sau có thể đừng cho ta ra mặt không.” Một lão nhân nói.
"Lão Trương, không phải ta nói ngươi, ngươi phải có khí lực kinh người ngàn dặm, nhìn Dương Long Đình xem, nếu không được, có thể để cho Tiểu Hắc cầm đao của ngươi."
Tiểu Hắc là một thiếu niên mười ba tuổi: "Trương gia gia, ta có thể thay ngươi cầm, khí lực của ta rất lớn."
Tần Man bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt, Trình Đại Lôi quả nhiên chọn được năm mươi sáu mươi người, nhưng toàn bộ đều đã già yếu, người già thì nửa người gần như chôn xuống đất, mà người nhỏ nhất thì không có ai vượt quá 15.
"Đại đương gia, Hùng lão đại cực kì hung hãn, mấy ngày nay, ta nghe nói có mấy người đuổi bắt hắn đều bị hắn giết. Nếu như mấy người chúng ta đụng phải Hùng lão đại, đoán chừng không đủ lực để đánh." Tần Man lo lắng nói.
“Có ý gì, chúng ta làm sao xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác có thể gặp được hắn.” Trình Đại Lôi cắn bánh mì khô: “Chúng ta hôm nay cứ coi như đi dạo một chút rồi trở về, mấy lương khô này thực sự rất khó ăn.”
Sau đó, Trình Đại Lôi hướng tới chỗ Tần Man và nói: "Tần Man, ngươi là thợ săn, không kiếm được mấy thứ để cải thiện thức ăn cho chúng ta sao."
Tần Man ngu ngơ cười một tiếng: "Làm sao có thể có săn bắn trong thời tiết băng giá này..."
Nụ cười trên mặt Tần Man chợt dập tắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: "Gấu..."
Trình Đại Lôi nhìn theo ánh mắt của Tần Man và nhìn thấy một con gấu đen từ sau cây lớn đi ra.
“Con gấu này sao nhìn quen vậy?” Tần Man.
“Gấu nào mà chẳng giống gấu!” Nước miếng của Trình Đại Lôi gần như chảy ra: “Nghe nói móng gấu rất ngon… Tần Man, ngươi xem.”
Tần Man cầm thương đứng lên, nằm lặng lẽ trên cây lớn dọc theo thân cây. Trình Đại Lôi dẫn đầu những người lính già yếu của mình, lặng lẽ không phát ra tiếng động.
Chỉ thấy Tần Man ngồi xổm dọc theo thân cây đến đỉnh đầu gấu đen, hai tay cầm thương, đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, mũi thương đâm vào đầu gấu đen một cách ác liệt.
..................
Hùng lão đại gần đây rất khó chịu, vợ con già trẻ bị Dương Long Đình đuổi tận giết tuyệt. Mà phần thưởng của hắn càng ngày càng cao, không biết có bao nhiêu người đang săn lùng mình. Đã từng là một lão đại kiêu ngạo một vùng, hiện tại lại giống như một con chó trốn chui chốn lủi.
Tệ hơn nữa, thú cưỡi của hắn ta đã bị mất. Hắn đã từng dựa vào con gấu đen này để nâng cao phong cách của mình, Hùng lão đại nâng niu nó còn hơn cả chiếc rìu của chính mình.
Nhưng khi chạy trốn, đang lúc hoảng loạn, chủ gấu liền bị phân tán. Bây giờ Hùng lão đại một bên muốn tránh né truy binh, còn một bên tìm kiếm gấu của mình.
Con thú kia rất hung ác, dù có chết, nó cũng sẽ không tiết lộ tung tích của ta.
Đang rẽ vào một sườn đồi, Hùng lão đại bất ngờ có một linh cảm chẳng lành, hắn tiến lên vài bước thì thấy một đám người đang ngồi ăn xung quanh đống lửa.
"Tần Man, không phải ta khen ngươi, thân thủ này của ngươi thật sự rất lợi hại, một thương liền đem con gấu đen này quật ngã."
"Con gấu đen này xem ra đã rất yếu, nếu không, thì không thể dễ dàng như vậy."
"Được rồi, được rồi, đừng khiêm tốn. Đến thử cái chân gấu này, ta không săn được, nhưng nướng thịt thì ta là số một!”
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Trình Đại Lôi đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy một vài cây lớn phía bên kia, Hùng lão đại mang theo Song Phủ, hai mắt bốc hỏa nhìn lấy mình.
"Gấu của ta!"
“Ta không biết, ta thực sự không biết.” Trình Đại Lôi lúng túng nhìn miếng thịt gấu trong tay: “Hay là, ngươi cũng có thể tới đây.”
Nếu Trình Đại Lôi biết con gấu đen này là thú cưỡi của Hùng lão đại, chắc chắn hắn sẽ không nỡ giết nó, nếu đem nó làm thú cưỡi thì có biết bao nhiêu uy phong.
"Cẩu tặc, đi chết đi."
Khi ra ngoài mà không xem hoàng lịch, Trình Đại Lôi dẫn theo một đám người ra ngoài, cũng chính là đục nước béo cò giả vờ giả vịt, coi như là mang mọi người đi dã ngoại nấu cơm.
Làm sao lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác ở chỗ này gặp được Hùng lão đại, lại còn ăn thịt thú cưỡi của người ta.
Thuộc hạ của Trình Đại Lôi đều đã già yếu, sức chiến đấu gần như bằng không, Tần Man nhiều nhất cũng có thể đánh tay ngang với Hùng lão đại, nhưng xung quanh Hùng lão đại vẫn còn một vài kẻ liều lĩnh khác.
Lúc này, Hùng lão đại máu rót vào đồng tử, vác theo song phủ đuổi tới Trình Đại Lôi.
“Hừ!” Trình Đại Lôi đột nhiên đứng dậy chế nhạo: “Làm tốt lắm, ta đã đợi ngươi ở đây lâu rồi!
Két két!
Hùng lão đại lập tức phanh gấp dừng lại, lo lắng nhìn trái phải, thầm nghĩ: Có mai phục không!
Trình Đại Lôi vỗ nhẹ bột tuyết trên người, đảo mắt nhìn một lượt rồi nở nụ cười: "Theo lệnh của U Châu Vương, ta chờ ở đây lâu lắm rồi. Đến đi, lần trước ta và ngươi không phân thắng bại, lần này phải chiến với ta 300 hiệp, luận rõ thắng bại!”