Chương 217: Không Đủ Khí Lực
Không, cũng không phải là không có biện pháp, mình còn có một chiêu kiếm pháp, chiêu kia chính xác là kiếm pháp truyền thuyết A Phi Khoái Kiếm.
Tên là: Trực lai trực vãng.
Nghĩ đến đây đã có người hướng đến Trình Đại Lôi, đại đao bổ tới Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi vội lui lại, căn bản không thích hợp để xuất kiếm, nhưng đang lúc ma xui quỷ khiến, thủ đoạn đã nâng lên, ngay lúc trạng thái tuyệt đối không thích hợp xuất kiếm, lại đâm ra một kiếm.
Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn dường như có một thiếu niên múa kiếm, tâm tư thống nhất, dường như có người đang nắm tay Trình Đại Lôi chỉ dẫn đường nâng kiếm.
Thật là chiêu kiếm nhanh!
Thanh kiếm xuyên qua cổ họng, máu chảy ra như tên bắn.
Trình Đại Lôi không có chút tự hào nào sau khi nâng cấp lên cao thủ, hắn chỉ có một cảm giác trong người, đau đớn!
Xương cánh tay giống như nứt toác, kim châm thấu tim phổi. Trình Đại Lôi nhận ra rõ ràng rằng với sức mạnh hiện tại, hắn không thể điều khiển thanh kiếm này một cách hoàn hảo.
Nếu có thể được kiểm soát một cách hoàn hảo, nó sẽ nhanh hơn.
Bản thân hiện tại đâm nhiều nhất bảy thanh kiếm.
Như vậy, mình chính là Thất kiếm bên trong cao thủ, tên gọi tắt Thất kiếm cao thủ.
Có vẻ như Thất kiếm là đủ.
Trình Đại Lôi đứng thẳng dậy, chĩa kiếm về phía đám quần tặc, gió thổi bay mái tóc dài của hắn từ phía trước thái dương.
"Đã từng nghe qua một loại kiếm pháp chưa, gọi là…Trực lai trực vãng!”
Dường như ít ai để ý đến tư thế của Trình Đại Lôi trong gió, máu cũng không thể ngăn cản những kẻ hung dữ, bọn hắn lao đến và hét lớn: "Giết, giết!"
“Được lắm!” Trình Đại Lôi hét lên: “Kẻ nào chặn ta, ta đều giết chết!”
Kiếm xuất, trực lai trực vãng (Một đường đâm tới, trực tiếp), xuyên qua yết hầu.
Cùng một vị trí, cùng một dòng máu đỏ tươi, cùng một đôi mắt nhìn chằm chằm. Đôi mắt trũng sâu đầy kinh hãi, như đang hỏi: Trên đời còn có một thanh kiếm nhanh như vậy!
Nếu Trình Đại Lôi biết được vấn đề trong đầu hắn ta, hắn chắc chắn sẽ nói với đối phương một cách thiện chí: Thực tế là có.
Bởi vì đây chỉ là chiêu thức thứ nhất, mà Trình Đại Lôi chỉ là một người mới bắt đầu.
Khi xuất kiếm, quy tắc không sai, Trình Đại Lôi đâm liên tiếp sáu thanh kiếm, xuyên thấu yết hầu.
Nhưng không ai biết được nỗi đau của Trình Đại Lôi, hắn không có khả năng điều khiển thanh kiếm này, mỗi lần đâm kiếm đều khiến cơ thể hắn đau đớn vô cùng. Giống như việc xỏ ngón chân cái vào giày của vũ công hàng đầu, sau một điệu nhảy nồng nàn, chân của vũ công cũng rỉ máu.
Kiếm cuối cùng, Trình Đại Lôi ngậm mà không phát, máu chảy xuống kiếm, Trình Đại Lôi nhướng mày hỏi, ánh mắt lạnh hơn kiếm ý.
"Ai có thể tiếp một kiếm của ta!"
Trận chiến của Tần Man đã gần kết thúc, hắn cũng quan sát tình hình bên phía Trình Đại Lôi, sửng sốt trước kiếm thuật của Trình Đại Lôi.
Dựa vào thể lực, hắn một thương đâm chết Hùng lão đại và chạy đến bên người Trình Đại Lôi.
Đám thuộc hạ nhìn thấy Hùng lão đại chết, lập tức tan tác như chim muông, Tần Man cũng không muốn đuổi theo.
"Đại đương gia, ngươi khi nào học được kiếm pháp lợi hại như vậy?" Tần Man.
Trình Đại Lôi nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng thần tiên truyền nghề cho ta, chỉ truyền mỗi thủ pháp?”
"..." Tần Man.
"Ai da, Đại đương gia, ngươi làm sao, Đại đương gia ngươi mau tỉnh lại."
Trình Đại Lôi, choáng.
Chờ hắn tỉnh lại, cũng không biết mình đã ngủ mất bao lâu, nhìn chung quanh tình hình, xem như đã trở lại trại Cáp Mô. Chỉ là cảm giác thân thể mềm nhũn, xem ra một kiếm này tiêu hao là cực lớn, về sau tình huống không cần sử dụng thì tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện sử dụng.
Tần Man, Từ Thần Cơ, Lưu Bi được nghe Trình Đại Lôi tỉnh lại, liền vội vàng tới.
"Ta hôn mê bao lâu?" Trình Đại Lôi hỏi.
"Trọn vẹn một ngày một đêm."
“Lâu như vậy!” Trình Đại Lôi sửng sốt, hắn mới chỉ sử dụng lục kiếm, nếu thật sự đem thất kiếm bày ra hết, đoán chừng hậu quả sẽ kéo dài hơn.
"Đại đương gia, cái này là kiếm pháp của võ nghệ giang hồ, trên chiến trường không có nhiều tác dụng." Tần Man.
Trình Đại Lôi gật đầu, hắn dĩ nhiên hiểu. Để giết kẻ thù trên chiến trường, các loại vũ khí hạng nặng như rìu, thương và đại đao mới có thể bạo phát sức lực một cách vui sướng.
"Khoảng thời gian này ta ngất đi, có chuyện gì xảy ra không?"
"U Châu Vương đem thi thể Hùng lão đại lôi đi, nghe nói U Châu Vương đối với Đại đương gia khen không dứt miệng, còn kêu người ban thưởng rất nhiều thứ." Từ Thần Cơ
"Đưa tới cái gì?"
"Một trăm lượng bạc, mười miếng ngọc, năm mươi tơ lụa và một số đồ đạc khác."
"Đều là đồ vô dụng."
"Giết Hùng lão đại, danh tiếng của trại Cáp Mô chúng ta đã truyền khắp U Châu thành, hiện tại người nào mà không biết danh tiếng của trại Cáp Mô chúng ta. Làm sao nhìn qua, Đại đương gia có chút không vui?"
“Chó cắn chó, bất kể là con nào chết, thì vĩnh viễn kẻ chọc chó mới là người cao hứng nhất, chúng ta vui vẻ làm gì.” Trình Đại Lôi xoa xoa cái đầu đau đớn: “Nếu không phải nấm đấm của ta không lớn, răng lại không cứng, thì tại sao phải chịu đựng bị người ta thôi thúc... Ta chỉ hy vọng rằng thi thể của Hùng lão đại có thể chặn miệng của Dương Long Đình trong vài ngày.”