Chương 228: Rắc Rối Đôi Khi Đến Rất Bất Ngờ
Trên đường đi, hắn nhìn thấy những bức tường đổ nát, nhà gỗ bốc cháy, đôi nam nữ ngã trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời.
Trong những bức tường đổ nát, thường thường có thể nghe thấy tiếng nữ nhân kêu thảm thiết thê lương. Cho dù mới mười sáu tuổi, Phúc Đức Lặc cũng hiểu bên trong đang phát sinh chuyện gì.
Hắn có chút hâm mộ nam nhân ở trong bộ lạc của mình, bọn họ dám làm như thế, cũng có thể cảm thấy vui vẻ, nhưng chính mình muốn làm theo lại không được.
Ngựa đi qua phủ thành chủ, trước cửa, trên cột cờ treo một loạt đầu người. Nghe nói bộ lạc lúc mới vừa vào thành, hắn liền bị trảm, đoán chừng đầu của hắn hiện tại cũng bị treo ở trên cột cờ, thỉnh thoảng theo gió thổi tới mà lung lây.
Hô!
Phúc Đức Lặc thở dài một hơi, xoay người xuống ngựa, cất bước đi vào phủ thành chủ.
..............
"Nói như vậy... Tiết Bán Xuyên đã chết?"
Núi Thanh Ngưu, trại Cáp Mô.
Trình Đại Lôi hỏi một câu, biểu lộ lại có chút không dám tin tưởng. Không lẽ Tiết Bán Xuyên cứ như vậy mà chết, hắn vẫn chưa tin Nhung Tộc lại đột nhiên đột kích.
"Chết rồi, chết rồi!" Hoàng Tam Nguyên thờ ơ phất phất tay: "Nhung Tộc vừa phá thành liền chặt đầu hắn, trong thành vô cùng hỗn loạn, Lục Hanh cũng chết. May mà Triệu huynh đệ có bản lĩnh, từ bên tronh vạn quân mang theo ta, một đường giết tới.”
Trình Đại Lôi bĩu môi, Triệu Tử Long có thuộc tính ẩn là Long Đảm, tự nhiên có thể xuyên qua vạn quân, ngươi cứ coi như chính mình là nhân vật khách mời một lần đi.
Trình Đại Lôi cùng Tiết Bán Xuyên và Lục Hanh có quan hệ cũng không thể nói là tốt hơn bao nhiêu, thậm chí có thể nói tương hỗ hoặc cừu địch, nhưng hai người này vừa chết, Trình Đại Lôi vẫn cảm thấy rất thương cảm.
"Dương Long Đình đâu, hắn thế nào?" Trình Đại Lôi nói: "Chẳng lẽ cũng chết?"
"Đoán chừng không chết, trên đường đi ta nghe nói Dương Long Đình đã trốn thoát, hiện tại có lẽ còn sống."
"Lão cầu này cực kì hung dữ, hắn thống lĩnh năm vạn tinh binh, làm sao lại bại trận trước Nhung Tộc. Mà Dương Long Đình hai tháng qua, đều không đánh được thành Hắc Thạch, Nhung Tộc lại chỉ mất nửa ngày liền có thể đánh tan thành, chẳng lẽ bọn họ đều là thiên binh thiên tướng hạ phàm sao?"
Trình Đại Lôi nửa là nói một mình nửa là hỏi thăm, trong lòng của hắn là có chút không rõ ràng. Dương Long Đình thống lĩnh năm vạn binh, quân dân của Tiết Bán Xuyên cộng lại, chừng hơn mười vạn. Mặc dù bên trong có người già trẻ em khó có thể sử dụng, nhưng vẫn đủ một hai vạn tráng sĩ có thể sử dụng.
Giờ phút này, Trình Đại Lôi trong đầu hiện ra một câu nói rất kinh điển: Dù có bắt được hàng vạn con lợn thì cũng phải mất vài ngày mới bắt được, sao có thể thất bại nặng nề như vậy.
Trình Đại Lôi sau khi hỏi xong, thấy chung quanh mấy người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lấy hắn.
"Đại đương gia, đây chính là Nhung Tộc a!" Từ Thần Cơ.
Bên trong ánh mắt của những người khác cũng toát ra ý tứ này, Trình Đại Lôi không hề lên tiếng, trong đầu lại hiện ra một câu: Nhung Tộc thì làm sao?
Trong 120 năm kể từ khi Đại Võ lập quốc, coi như không bàn tới ba mươi năm chiến tranh, mấy trận chiến to nhỏ, Đế Quốc cũng là thua nhiều thắng ít.
Nói cũng kỳ quái, bọn này thô lỗ, lạc hậu, ngay cả chữ viết cũng không có, đều là dã man nhân, nhưng lại có sức lực chiến đấu mạnh mẽ. Đem tinh binh của Đế Quốc nhấn trên mặt đất, chà sát đến một mẫu cũng đều không thấy.
Từ đế Quốc lên đến Quân Vương, rồi rơi xuống nô lệ, người người sợ Nhung tộc, chỉ cần nhắc đến chữ Nhưng, khuôn mặt liền biến sắc.
Lần này Dương Long Đình đối mặt với Nhung Tộc chưa chiến đã tự tan, thủ quân trong thành Hắc Thạch vừa nhìn thấy Nhung tộc liền bị dọa đến rớt túi mật.
Ngay cả Dương Long Đình, người đã chạy trối chết, khả năng cũng không nghĩ tới, thành Hắc Thạch đã là thành trì cuối cùng ở Đế Quốc ở cực bắc, bỏ qua tòa thành trì này, xuyên qua núi Thanh Ngưu, chính là vùng đất bằng phẳng ngàn dặm màu mỡ, Đế Quốc ở phía bắc, không có cách nào phòng thủ tốt.
Ba mươi năm trước, xác thực nói là ba mươi mốt năm trước, Nhung Tộc tiến quân thần tốc, thẳng vào nội thành kinh đô Đế Quốc, cướp bóc đốt giết, những nơi đi qua đều không có một ngọn cỏ, thây chất ngang khắp đồng, ngay cả Đế Quốc bệ hạ cũng bị đuổi giết, buộc phải chạy ra khỏi kinh thành.
Trận chiến đó là một nỗi xấu hổ cho toàn bộ binh lính của toàn đế quốc, đế quốc cũng bởi vì trận chiến kia, mà hoàng quyền lung lay. Về sau rất nhiều năm, triều đình, quan phủ, đều đang nghĩ phương pháp tẩy trắng cuộc chiến đấu kia: Chúng ta kỳ thực không có có thất bại, thực ra đó là mưu kế dụ giặc vào sâu, thể hiện tài võ nghệ khôn ngoan của bệ hạ, mà sau cùng Nhung Tộc không phải cũng bị cưỡng chế di dời sao...
Có bao nhiêu người lính được ca ngợi là anh hùng trong trận chiến đó và bao nhiêu anh hùng được ca ngợi như những vị thần.
Nhưng trên thực tế, ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Buổi sáng hôm đó, Trình Đại Lôi mơ hồ nhớ ra mình đã ăn hai lát bánh mì cho bữa sáng và uống một chút rượu, sau đó liền cảm thấy bụng có chút không thoải mái, về sau cứ mỗi lần liên quan đến việc có nên uống rượu vào buổi sáng hay không, hay có nên uống rượu mỗi ngày, đều khiến Trình Đại Lôi phải xoắn xuýt.
Louis XVI bị hành quyết ở tuổi 38. Vào ngày hành quyết, ông viết trong nhật ký: Hôm nay không có chuyện gì xảy ra.
Trong suy nghĩ của Trình Đại Lôi, ngày hôm đó cũng là một ngày buồn tẻ và tẻ nhạt. Lúc đó hắn chưa nhận ra sóng gió bắt đầu từ cuối thanh bình, hóa ra nhiều biến cố lớn lại bắt đầu vào những ngày hắn tưởng như buồn chán, chán chường.
Ba mươi năm Đế Quốc bị Nhung Tộc đánh cho quỳ trên mặt đất, thời gian qua đi nhiều năm như vậy đều không cách nào chính thức đứng lên. Nhưng ai có thể đảm bảo rằng những gì đã xảy ra trong 30 năm qua sẽ không thể tái diễn một lần nữa.
Những lúc rắc rối đôi khi sẽ đến rất bất ngờ.