Chương 231: Mượn Binh

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,186 lượt đọc

Chương 231: Mượn Binh

Phúc Đức Lặc cũng là con trai của Bắc Man Vương, giờ chẳng qua chỉ sợ là Bắc Man Vương cũng không biết mình còn có đứa con trai như vậy. So sánh với Xích Mi, hắn càng thêm không có cảm giác tồn tại, cùng với người thường ở bộ lạc cũng không có gì khác nhau.

"Đệ đệ ngốc...Tới, cùng ta nghe hát."

Huynh đệ hai người ngồi trên ghế, Lục Anh Đào gảy nhẹ Tỳ Bà, trong nhận thức của cô biết rằng, tất cả Nhung Tộc đều là ma vương. Nhưng khi tiếp cận lại cảm thấy, những người Nhung Tộc này cũng chỉ là người bình thường mà thôi, chí ít Xích Mi cũng không quá đáng sợ, dáng vẻ cười rộ lên còn nhìn rất đẹp.

"Nghe hiểu được à?" Xích Mi hỏi.

Phúc Đức Lặc lắc đầu: "Nghe không hiểu, cũng không thấy nó hay chỗ nào."

"Ha-Ha, đệ đệ ngốc, chờ ngươi lớn lên chút, sẽ cảm thấy nghe rất êm tai." Xích Mi hết sức vui mừng, bỗng nhiên chỉ đến Lục Anh Đào: "Đẹp mắt không?"

"Đẹp mắt." Phúc Đức Lặc ngơ ngác đáp.

"Đây là ca ca giúp ngươi cướp, hiện tại tặng cho ngươi, ca ca giúp ngươi hỏi qua, nàng còn chưa bị phá thân?"

"Ta... Ta đã có Ô Lực Hãn."

"Nam nhân không dám nhìn thấy máu, thì không phải là dũng sĩ của Bắc Man bộ ta, muốn nàng, hoặc là giết nàng." Xích Mi bỗng nhiên xiết chặt cổ Phúc Đức Lặc: "Nếu không, ta sẽ giết ngươi."

Ánh mắt lạnh lẽo đến mức Phúc Đức Lặc không khỏi rùng mình, Lục Anh Đào đã bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đổ như mưa.

"Đệ đệ ngoan, ngay ở chỗ này mà trưởng thành thành nam nhân chân chính đi!"

Nói xong, Xích Mi cười ha ha, đem một thanh đao cắm ở phía trước Phúc Đức Lặc. Đại sảnh trống trải, chỉ để lại hai người Phúc Đức Lặc cùng Lục Anh Đào.

Nhìn người đang quỳ ở trước mặt mình, nữ nhân với đường cong lả lướt, lại nhìn thanh đao cắm trên mặt đất, Phúc Đức Lặc vô ý thức nuốt nước bọt.

Là giết nàng, hay vẫn muốn nàng?

...

Trại Cáp Mô, sảnh tụ nghĩa.

Lâm Thiếu Vũ lẻ loi trơ trọi giơ tay lên, lộ ra tư thế cô độc, cũng lộ dáng vẻ đáng thương.

Trình Đại Lôi sững sờ, đột nhiên hỏi: "Thiếu Vũ, tại sao ngươi muốn đánh, trong đầu ngươi có ý kiến gì không?"

Lâm Thiếu Vũ ngồi ở chỗ đó bình tĩnh nói: "Vì nước vì dân, chết một lần mà thôi, Nhung Tộc tàn phá bừa bãi, chúng ta chỉ có thể hy sinh vì nghĩa, chết, thì có sợ gì."

Trong đại sảnh vang lên mấy tiếng cười xem thường, nói chuyện quốc gia đại sự với đám sơn tặc này còn không bằng cùng bọn hắn trò chuyện hôm nay ăn cái gì. Nhưng Lâm Thiếu Vũ lại không để bụng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trình Đại Lôi, một biểu cảm chỉ có ngươi hiểu nét mặt của ta.

Trình Đại Lôi cũng im lặng, vốn nghĩ Lâm Thiếu Vũ có cao kiến gì, có thể thuyết phục đám sơn tặc này. Hoàn toàn chính xác, Trình Đại Lôi cũng thường xuyên đem chuyện vì nước vì dân treo ở bên miệng, nhưng trong lòng của hắn đến nửa chữ cũng không thể tin.

Bây giờ, sơn trại hơn năm ngàn người, chỉ có Lâm Thiếu Vũ muốn chiến đấu, tốt a, tính luôn Trình Đại Lôi cũng chỉ có hai người. Lòng người không ủng hộ, thì dù có cho bọn hắn tên lửa, bọn hắn cũng không thể thắng trận này.

Lúc này, dường như chỉ có một con đường duy nhất là trốn thoát.

Nhưng Trình Đại Lôi thật sự không muốn chạy trốn.

Trình Đại Lôi đứng dậy, nói: "Chư vị, còn nhận ta là đại đương gia hay không?"

Đám người an tĩnh lại, Cao Phi Hổ nói: "Đại đương gia muốn làm gì, chúng ta nghe Đại đương gia."

"Chỉ cần vẫn xem ta là Đại đương gia là được rồi. Năm ngàn huynh đệ tập hợp một chỗ, tất cả chỉ vì sống còn mà thôi. Các ngươi đã gọi ta một tiếng đương gia, cũng chính là đem mạng giao trong tay ta. Nhưng ta cũng không có tư cách để mọi người đi chịu chết, ta chỉ hỏi một câu, nếu có thể mượn binh, có đầy đủ tự tin đánh thắng trận chiến này, mọi người có muốn đánh hay không?”

"Lúc này lại đi mượn binh, liệu có ai muốn giúp đỡ chứ?" Cao Phi Hổ nhịn không được hỏi.

"Đại đương gia..." Một cái tên lâu la chạy vào: "Dương Long Đình từ thành Hắc Thạch đã trốn tới đây.”

Nơi này là sảnh để thương lượng, bàn bạc vấn đề, mà trước đó Trình Đại Lôi cũng đã phái người đi xem tình hình trong khu vực quanh đây.

Hắn nghe xong lời này, thoáng chốc lên tinh thần, nói: "Chư vị huynh đệ theo ta đi ra xem một chút, ta không muốn để huynh đệ chúng ta cùng một chỗ chịu chết, nhưng nếu nắm chắc chiến thắng trong tay, còn hi vọng các huynh đệ ở lại giúp sơn trại chúng ta."

Trình Đại Lôi mang theo đám người rời khỏi sơn trại, trên đường chỉ thấy những binh lính bại trận đông như kiến.

"Chặn bọn họ lại." Trình Đại Lôi hạ lệnh.

Sơn trại đã chặn con đường chính thức, bại binh và dân thường trốn khỏi thành Hắc Thạch đã sớm tụ tập, chen thành một đám đông lớn

"Trình trại chủ muốn làm cái gì?"

Mấy con ngựa phi nhanh tách ra khỏi đám người, cầm đầu chính là Dương Long Đình, giờ phút này bộ dáng của hắn cực kỳ chật vật, cũng không giống như lần trước, dáng vẻ uy phong, lẫm liệt.

"Vương Thượng, ta một mực ở đây chờ đợi ngài!"

"Chờ ta làm cái gì?" Dương Long Đình kỳ quái nói.

"Thành Hắc Thạch bị chiếm, núi Thanh Ngưu đã cánh cửa cuối cùng của Đế Quốc, nếu nơi đây lại bị Nhung Tộc chiếm, phía bắc của Đế Quốc xem như không thể phòng thủ. Mong rằng Vương Thượng buông xuống ân oán đôi bên, cùng ta hợp lực bảo vệ nơi này, trại Cáp Mô ở núi Thanh Ngưu nguyện vì trận chiến này tiên phong." Trình Đại Lôi nói.

Dương Long Đình ngồi trên lưng ngựa, trên ba mắt dưới ba mắt đánh giá Trình Đại Lôi, khó có thể tin nói: "Ngươi vẫn còn bệnh sao?"

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right