Chương 241: Gả Cho Ta

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 125 lượt đọc

Chương 241: Gả Cho Ta

Hiện tại Trình Đại Lôi thiếu một nhân vật đỉnh cấp để kéo sơn trại lên tới cấp ba, mặc dù vẫn một mực tích lũy giá trị hoảng sợ, nhưng khoảng cách trăm vạn còn kém một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một nhiệm vụ cướp đoạt áp trại phu nhân là chưa có hoàn thành, mấu chốt là hệ thống cũng không cho nhiệm vụ tiếp theo, Trình Đại Lôi cũng không biết làm cách nào.

Nhưng căn cứ vào phán đoán, nhiệm vụ “cướp đoạt áp trại phu nhân”, tự nhiên đêm động phòng hoa chúc chính là điểm mấu chốt, nếu không chẳng lẽ muốn sinh con mới tính là hoàn thành.

Sở dĩ Trình Đại Lôi muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ này, có thể đổi được điểm khen thưởng.

Mà, Trình Đại Lôi cũng có thể cảm giác được, Tô Anh có tình ý với mình, dù sao hắn cũng không ngốc, như tiểu nam tiểu nữ tình đầu ý hợp, cùng giường chung gối cũng là thuận nước đẩy thuyền, nước chảy thành sông, Trình Đại Lôi cũng không có gì phải khó xử.

Vấn đề nằm ở chỗ, Tô Anh đã có tình ý, mà bên này, Trình Đại Lôi lại chưa hợp.

Đơn giản minh một câu: Hắn chưa thích Tô Anh.

Đương nhiên, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, Trình Đại Lôi cũng không phải Liễu Hạ Huệ ngồi yên một chỗ, Tô Anh cũng xinh đẹp mỹ miều, mà cô cũng đã đến tuổi nên thành hôn.

Trình Đại Lôi không có lý do gì để không thích Tô Anh, cái thời đại tam thê tứ thiếp cũng coi như chuyện bình thường, Nhung Tộc bên kia càng loạn hơn, thậm chí chuyện cha vợ đều có. Coi như Trình Đại Lôi sau này cũng tam thê tứ thiếp, Tô Anh nhiều nhất cũng chỉ ăn chút giấm, còn lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vấn đề nằm ở Trình Đại Lôi.

Hắn đi vào cái thế giới này, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy mình bị ngăn cách với thế giới này, đối với thế giới này, lại có chút thờ ơ.

Hắn yêu thích Tô Anh xinh đẹp, cũng đối với mỹ nữ của thế giới này mà chảy nước miếng, nhưng không cách nào đem tình cảm thật sự đặt vào trái tim mình.

Mà bây giờ hắn muốn cưới Tô Anh, không phải là bởi vì yêu thích, thậm chí không phải là bởi vì ham sắc đẹp của đối phương, mà là vì chiến tranh!

Người khác nói thế nào, Trình Đại Lôi không biết, trong lòng Trình Đại Lôi cảm thấy, làm một nam nhân, như vậy có chút thấp thảm.

Hai người ngồi đối diện thật lâu, lời nói của Trình Đại Lôi cũng nói không rõ, chuyện này cũng khó để nói thẳng. Cuối cùng, lại tự làm mình đỏ mặt.

"Được rồi, nàng coi như ta chưa nói gì!" Trình Đại Lôi khẽ cắn môi đứng lên, đi ra ngoài cửa: "Nàng sớm nghỉ ngơi đi, chuyện này về sau sống hay chết còn không biết đây."

"Ta coi là..." Sau lưng vang lên thanh âm của Tô Anh, khiến Trình Đại Lôi dừng lại trước cửa: "... Ta sớm đã là người của huynh.”

Trình Đại Lôi quay đầu, thấy một ngọn nến đỏ, mỹ nữ như ngọc, áo dài đỏ như váy cưới.

“Phá qua bích ngọc, người vì tình điên đảo

Cảm thấy không xấu hổ, chỉ cần xoay người ôm lấy.”

Gối ngọc song song trải trên giường, đi qua bao lần núi non, cảm kích trước gió mưa, liền khó có thể nói tường tận.

Ngoài cửa, Tiểu Điệp cúi đầu nghe động tĩnh trong phòng, đột nhiên xì một ngụm, đỏ mặt chạy xa.

Thời cổ đại, trước khi nữ nhân kết hôn, luôn có một mụ mụ cầm ảnh thêu, chỉ vẽ lên tiểu nhân cho khuê nữ đợi gả nhìn, dù sao thì thông tin của thời đại đó không giống như bây giờ. Giờ chẳng qua chỉ là Tô Anh bỏ qua phần này, quan hệ của cô và Lý Như cũng không có tốt đến mức nói chuyện này, vì vậy mấy chuyện phòng the này, cô căn bản dốt đặc cán mai.

"Dốt đặc cán mai." Trình Đại Lôi suy nghĩ cái từ này, luôn cảm thấy có mấy phần tà ác.

Cũng may Trình Đại Lôi hiểu, dưới sự chỉ dẫn của Phạn Lão Sư, Tiểu Trạch lão sư, hắn đã tích lũy rất nhiều tri thức, đương nhiên là chưa có thực hành qua. Lúc này, hắn mới biết trên giấy có bao nhiêu nông cạn, chuyện này phải tự mình khảo nghiệm mới hiểu rõ.

Cổ nhân nói không sai nha!

Hương ôn nhu là mộ anh hùng, trong đó mùi vị rất dễ dàng làm hao mòn khí phách của anh hùng.

Cổ nhân thật sự không lừa ta!

Tuy nhiên, hiện tại nên nhìn xem nhiệm vụ của mình có hoàn thành không, Trình Đại Lôi xem xét hệ thống trong đầu.

Đô, khen thưởng nửa ngày mưa gió.

Nhìn thấy lời nhắc của hệ thống, Trình Đại Lôi lâm vào trầm mặc thật sâu. Không có đề nhiệm vụ hoàn thành, cũng không có đề nhiệm vụ thất bại, thay vào đó, một phần thưởng rất kỳ lạ của hệ thống lại đến.

Nửa ngày mưa gió... Phần thưởng này có nghĩa là gì, chẳng lẽ nửa ngày có mưa gió, lại có ngày mưa gió trọn vẹn... Phần thưởng lần này của hệ thống có hơi quá vô lý.

"Uy..." Trình Đại Lôi đẩy đẩy cánh tay Tô Anh.

"Làm sao?"

Ai, trên giấy cảm giác quá nông cạn, muốn biết rõ phải tự mình khảo nghiệm.

Thành Hắc Thạch, Đại Quân đã sẵn sàng lên đường.

"Trong vòng 10 tiếng trống, nếu như không có trở về, lập tức giết tới!”

Xích Mi ngồi trên lưng ngựa, chân mày nhăn lên, lông mày đỏ càng thêm tiên diễm.

Những binh lính truy đuổi đêm qua đến giờ vẫn chưa quay trở lại, kết quả chỉ có một, toàn quân bọn họ đã bị diệt. Hơn nghìn người chết, đây là chuyện cực kỳ hiếm có ở Nhung Tộc. Mà đội ngũ này lại do Xích Mi tự mình thống lĩnh. Đây không phải một chuyện làm cho người vui vẻ, Xích Mi nhịn không được suy nghĩ, có phải mình bình thường đối với đám người này quá tốt.

"Tiểu Sơn Bộ!"

"Có!"

"Khuyển Khâu Bộ!"

"Có!"

"Nha Tuyền Bộ!"

"Có!"

"Mạnh..."

Tất cả các thủ lĩnh đều lớn tiếng đáp ứng, sau mười hồi trống, một chục bộ tộc lớn nhỏ của Nhung tộc do Xích Mi thống lĩnh đã sẵn sàng.

Thảm bại đêm qua khiến tất cả mọi người đều có chút không vui, trên mặt hiện lên sát ý muốn giết người.

"Xuất phát!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right