Chương 249: Họ Lâm

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,939 lượt đọc

Chương 249: Họ Lâm

Xích Mi vỗ mông ngựa đi về phía trước, tới bên ngoài khu vực ngắm bắn tên thì dừng lại, cao giọng hô to:

"Họ Trình, ngươi có dám ra khỏi thành giao đấu, nếu ngươi có thể đánh bại viên tướng tiếp theo của ta, thì ta lập tức lui binh."

"À, họ Xích, ta là người chỉ huy, cũng sẽ cố kỵ, đạo lý thâm thuý này, đám cặn bã Nhung tộc các ngươi chẳng lẽ không hiểu." Trình Đại Lôi cũng không ngốc, người dưới tay mình có thể sử dụng giờ chẳng qua chỉ là Tần Man và Triệu Tử Long, nhưng thủ hạ của Xích Mi lại nhiều như vậy, hắn cũng không muốn đi chịu chết.

"Chẵng lẻ ngươi là sợ bị đánh bại! Nếu là e ngại chúng ta, thì nhanh chóng mở cửa đầu hàng. Ta tha chết cho ngươi, cho ngươi cơ hội dẫn ngựa." Xích Mi ở dưới thành không ngừng khiêu khích. Trình Đại Lôi đi ra hay không ra cũng không quan hệ, chỉ cần bọn họ e sợ, nhiêu đó cũng đủ năng tinh thần chiến đấu của binh sĩ.

Trình Đại Lôi căn bản không để ý tới hắn.

"Đại đương gia, chẳng bằng ngươi đi xuống cùng hắn đánh một trận." Từ Thần Cơ nói.

"A, ngươi đây là hận ta không thể sớm chết sao." Trình Đại Lôi.

"Hiện tại địch nhân ở phía dưới mắng một trận, gây bất lợi cho sĩ khí bên ta, nếu như Đại đương gia tự thân lên trận, nhất định có thể nâng cao tinh thần chiến đấu của quân ta.”

"Cái này..." Trình Đại Lôi ngẫm nghĩ, chính mình bày mưu kế ở trại Cáp Mô, tuy bọn họ chưa công khai phản đối mình, nhưng trong sơn trại vẫn đối với mình có lời oán giận.

Nếu có một trận thắng lợi, hoặc là chỉ là xuất trận đánh một lần, liền có thể ngừng lại oán khí của bọn họ, cũng có thể đề cao uy tín của mình ở sơn trại.

"Tần đại ca, Tử Long đệ, các ngươi hãy bảo vệ ta, nếu ta có bất trắc, tùy lúc xuất trận cứu ta."

Trình Đại Lôi cưỡi ngựa xách rìu đi ra, cũng không quên dặn dò hai người Tần Man.

Thấy Trình Đại Lôi đi ra, Xích Mi hừ lạnh một tiếng, khua tay nói: "Đem quái vật kia thả ra!”

Ngay sau đó, Trình Đại Lôi nhìn thấy một nam nhân có bộ dáng giống như nô lệ bước ra khỏi đại doanh của Nhung tộc. Xích Mi ném cho hắn một cây thương, nói: "Họ Lâm, giết hắn, ta thả ngươi rời đi."

"Những con cầm thú vô lương tâm này!"

Trình Đại Lôi trong tay cầm rìu, eo đeo thanh kiếm, cưỡi sấu mã đứng ở dưới đầu thành, trên thân cẩm bào, đai lưng ngọc, nhìn qua sát khí lẫm liệt, uy phong hiển hách.

Nhưng người trong nhà đều biết chuyện nhà mình, bản lĩnh của Trình Đại Lôi cũng chỉ có tam bản phủ, nếu như quả thật đánh nhau, một chiêu bất cẩn nhất định sẽ rơi đầu. Nghĩ rằng hắn chưa trải qua núi sông vĩ đại của đế quốc, cũng như chưa tiếp xúc gần gũi với các mỹ nữ từ khắp nơi. Thật đáng tiếc khi phải chết như thế này sao.

Bất quá, Trình Đại Lôi cũng không phải là thiếu tự tin, khoái kiếm trong tay của hắn được thiết lập để thành công một trăm phần trăm cắt yết hầu của đối thủ. Trình Đại Lôi cũng nghĩ rõ ràng, mình cứ dùng kiếm đùa nghịch một chút, đùa bỡn xong cứ chuồn, sau khi rút về cổng thành, Tần Man cùng Triệu Tử Long sẽ tùy thời tiếp ứng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trình Đại Lôi hít sâu một hơi, hướng về phía Nhung Tộc hô to một tiếng.

"Đám cặn bã Nhung Tộc, mau đến đây chịu chết!"

Từ trong đại doanh, một người quần áo lam lũ, vẻ mặt ngây ngô đi ra. Hắn đi bộ, hai tay bị quấn xích sắt, trên thân vết thương chồng chất.

Xích Mi đem một cây thương vứt trên mặt đất, nói: "Họ Lâm, giết hắn, ta liền thả ngươi đi."

Họ Lâm...đây không phải là người của Nhung tộc. Tên họ của đám Man tộc này rất kỳ quái, đa số những người có họ đều là quý tộc, còn người bình thường thì rất tùy ý khi chọn tên cho mình. Tỉ như hài tử sinh ở dưới gốc cây, cứ gọi cái “đại mộc”, sinh ở trong nước bùn, cứ gọi là “đá đen”. Mặc dù một số người ở Nhung tộc ngưỡng mộ văn hóa triều đình sẽ lấy tên của một triều đại nào đó. Nhưng nếu hắn thực sự đến từ Nhung tộc, cũng sẽ không khốn khổ như vậy.

Trình Đại Lôi khẽ giật mình, không lẽ nào là hắn.

Hắn bận bịu tập trung lực chú ý trên thân hán tử kia, thoáng chốc nhãn tình liền sáng lên.

Tính danh: Lâm Xung (đỉnh cấp Võ Tướng không có tiếng tăm gì)

Tuổi tác: 33

Kỹ năng: Vượt sóng Thất xếp thương

Thuộc tính ẩn: Không

A, là Lâm Giáo Đầu của ta.

Trình Đại Lôi thốt lên một câu hát, khó mà biểu đạt cảm kích trong lòng. Lâm Giáo Đầu quả nhiên vẫn đến, chỉ là lấy loại phương thức này tiến đến, hiện tại rơi vào trong tay Nhung Tộc, chịu đủ ngược đãi.

Không, mình nhất định phải cứu hắn thoát ly biển khổ.

Lâm Xung đem thương trên mặt đất nhặt lên, mặc dù giao đấu, xiềng xích trên tay hắn cũng không được tháo gỡ, có thể thấy được Nhung Tộc đối với hắn rất kiêng kị.

Trình Đại Lôi nhìn khoảng cách giữa hai bên, lúc này nếu để Tần Man lao ra, đôi bên tất nhiên phát sinh chém giết, đến lúc đó ngay cả Lâm Xung cũng chưa kịp cứu, ngược lại cổng thành có nguy cơ rơi vào nguy hiểm.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right