Chương 257: Kim Vấn Đạo
Đại doanh của Nhung tộc.
Các thủ lĩnh của bộ lạc tiến vào đại trướng, lúc rời đi mỗi người đều sẽ phát ra một tiếng thở dài. Có thầy lang bưng nước thuốc màu xanh, đưa cho nam nhân đang nằm trên giường.
"Vương tử, thuốc đã nấu xong, ngài uống nó xong, bệnh cũng sẽ nhanh chuyển biến tốt.”
Xích Mi ôm lấy chăn lông thật dày, ráng chống đỡ lấy thân thể ngồi dậy, đem nước thuốc đổ vào bụng, trên cằm còn đọng lại một ít chất lỏng màu xanh.
Từ sau khi trở về, Xích Mi liền đổ bệnh, người lúc nóng lúc lạnh, yếu đến mức không thể cầm chặt con đao.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, hắn biết bệnh của mình, thuốc gì cũng đều trị không hết, bệnh hắn mắc chính là tâm bệnh, cần có thuốc để chữi trong tâm.
Bọn họ sao có thể nhìn thấu kế dụ binh của mình?
Nằm trên giường mấy ngày nay, hắn một mực vẫn suy nghĩ về vấn đề này. Chẳng lẽ là màn biểu diễn của mình không hoàn mỹ, hay là bởi vì đối phương có Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ?
Cảm giác đối phương biết chính mình nhưng mình lại không thể nhìn thấu đối phương, thật sự là không tốt.
Người bên trong bộ lạc đã thương vong hơn phân nửa, hắn còn mặt mũi nào quay về bộ lạc, có mặt mũi nào đi gặp người phụ vương chưa từng coi trọng hắn.
Xích Mi vốn đã quen với thắng lợi, rốt cục phát hiện thất bại hóa ra là một sự việc đáng ghét như vậy.
"Đệ đệ, ngươi thật khiến cho người ta thất vọng đấy."
Người chưa tới, âm thanh đã tới trước, vừa nghe được thanh âm này, Xích Mi liền nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía màn cửa.
Một bóng người chậm rãi bước vào, ăn mặc giống như thư sinh, trong tay cầm quạt giấy, bên hông đeo bội kiếm. Nhìn cách ăn mặc cực giống như tài tử của Giang Nam hay Kinh Châu, nhưng sâu trong hốc mắt của hắn, con ngươi màu vàng óng lại bại lộ thân phận của hắn.
Cửu Vương Tử của Bắc Man bộ, Kim Vấn Đạo.
Kim Vấn Đạo đích thật là Vương Tử của Bắc Man bộ Cửu, về phần hắn có phải hay là con thứ 9 cửa Bắc Man Vương hay không, cái này chỉ sợ không có người biết. Giờ chẳng qua chỉ có thể Phong Vương, được người xưng làm điện hạ, chứng minh hắn có chút quan trọng trong mắt của của Bắc Man Vương. Hô Di Lặc sau khi chết, hắn cũng trở thành một người có quyền lực sáng giá ngồi lên ngai vàng.
Người này mặc dù sinh ở Bắc Man bộ, nhưng lại rất yêu thích văn hóa của Đế Quốc, tự hào bắt chước phục trang hay ẩm thực của Đế Quốc, ngay cả cái tên cũng chọn theo tên Đế Quốc.
"Cửu ca, sao huynh lại đến đây!" Ý băng lãnh trên mặt Xích Mi thu xuống, thay đổi thành một nụ cười.
"Nếu ngươi có ích chút, ta cần phải đích thân đến sao.”
Kim Vấn Đạo dùng quạt giấy đập vào đầu của Xích Mi, giống đang quát một con chó lớn, trong ánh mắt Xích Mi lóe lên tia lạnh lẽo, rồi biến mất.
"Ngươi đã đạt được thứ phụ vương muốn chưa?" Kim Vấn Đạo.
"Kẻ địch mười phần xảo trá, tạm thời còn chưa...."
"Đánh hai mươi ngày, còn chưa phá được thành, uổng cho ngươi còn ở trước mặt phụ vương khoe khoang khoác lác." Kim Vấn Đạo khoát khoát tay: "Ta đã tới, hiện tại sẽ do ta tiếp quản tất cả.”
Thật là vênh váo tự đắc, ngữ khí ra lệnh này thật đúng là làm cho người ta chán ghét!
Bắc Man Vương có rất nhiều hài tử, vốn dĩ Hô Di Lặc được sủng ái nhất, nhưng Hô Di Lặc chết, các Vương Tử còn lại mới cơ hội tranh đoạt vương vị.
Có tất cả 10 người muốn tranh đoạn vương vị, bọn họ đều tìm kiếm nghĩ cách lôi kéo các bộ lạc trên thảo nguyên, góp một viên gạch trên con đường xưng Vương của mình.
Giống như lần này Tiểu Sơn Bộ, Khuyển Khâu Bộ đi theo Xích Mi xuất chinh, bọn họ đều là những bộ lạc nhỏ, vì vậy mới lựa chọn đi theo thập vương tử Xích Mi có thế lực yếu kém. Nếu như một trận chiến này có thể đánh thắng, thì những bộ lạc này sẽ trở thành con bài mặc cả của chính họ.
Nhưng bây giờ đánh thua.
Kim Vấn Đạo vừa đến đã muốn tiếp nhận vị trí thống soái, như vậy, chính mình vất vả lôi kéo thế lực, bây giờ tất cả đều thành của hắn.
"Cửu ca, bệnh của ta cũng không lo ngại, vẫn như cũ có thể lãnh binh, ta nhất định sẽ phá tan trại Cáp Mô, thu hồi đồ vật mà phụ vương muốn."
"Không liên quan đến bệnh của ngươi, mà là đầu óc của ngươi, ngươi quá đần, căn bản không hiểu được chiến tranh là cái gì." Kim Vấn Đạo lại một lần dùng quạt giấy đánh lên đầu Xích Mi: "Bây giờ ta sẽ triệu tập bọn họ lại để thảo luận, nếu như bệnh của ngươi không chết, vậy hãy mở mắt to ra mà nhìn, ta làm sao trong ba ngày có thể phá thành."
...
"Uy, mau đem ngựa phân dọn dẹp một chút!"
Mấy tên Nhung tộc tập hợp lại một chỗ, dùng hòn đá trong tay đánh tới chỗ Mạnh Tử Vân, nhìn dáng vẻ thất kinh của hắn, mấy người liền cười ha ha.
Mạnh Tử Vân cũng không dám lộ ra vẻ bất mãn, hắn dùng thuổng sắt đem phân ngựa chất lên trên xe, chịu đựng mùi hôi thối.
Không phải hắn không có lòng xấu hổ, mà là hắn đã hình thành thói quen cam chịu loại vũ nhục này. Sở dĩ có đôi khi thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ.
Nhưng dù sao đây cũng là một việc rất mệt mỏi, Mạnh Tử Vân đứng ngay ngốc dưới mặt trời một lát, nhìn chỏm núi chập chùng phía xa.